trong không gian hỗn độn bước ra, chính là Lãnh Ngọc. Cô ấy có vẻ tiều tụy, nhưng ánh mắt lại sáng rực. Diệp Thiếu Dương thấy cô, lòng bỗng sinh ra một niềm hy vọng mãnh liệt, vội vã chạy đến, gọi lớn: “Lãnh Ngọc!”

Cô quay lại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, mỉm cười một cách yếu ớt: “Cuối cùng anh cũng đến… Em đợi anh rất lâu.”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đến bên cô, quan sát xung quanh rồi hỏi: “Em có ổn không? Chỗ này có an toàn không?”

“Chỗ này… không quá an toàn.” Lãnh Ngọc ngập ngừng nói. “Hậu Khanh đã có kế hoạch từ trước, chỗ này chỉ là một cạm bẫy. Em cảm nhận được uy lực của nó, nếu không nhanh chóng thoát ra, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, mắt tia chớp như xét: “Hắn đã chuẩn bị tất cả, không lẽ chúng ta không có cách nào đối phó?”

Hồ Vượng quan sát sắc mặt của hai người, rồi cất lời: “Chỉ cần tìm được cách giải phong ấn, chúng ta sẽ có cơ hội.”

“Phong ấn ở đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Căn cốt bên dưới ngọn núi này, nơi tản ra máu thi.” Hồ Vượng chỉ tay về phía ngọn núi. “Chúng ta cần phải tìm ra nguồn gốc của nó để giải phong ấn.”

Lãnh Ngọc lo lắng nhìn về phía ngọn núi: “Nhưng ở đó vô cùng nguy hiểm, Hậu Khanh có thể sắp xếp cường giả ở đó!”

Diệp Thiếu Dương quay sang sức mạnh của cô, quyết đoán nói: “Không sao, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải đi. Em hãy ở bên cạnh anh, không được tách ra.”

Hồ Vượng gật đầu, sau đó có dấu hiệu triển khai. “Mọi người hãy chuẩn bị, tôi sẽ dẫn đường.”

Ba người bắt đầu di chuyển về phía ngọn núi, mà từng bước của họ như càng tới gần, áp lực ngày càng lớn. Không khí xung quanh dày đặc hơn, dưới chân càng cảm thấy nặng nề. Lãnh Ngọc siết chặt tay Diệp Thiếu Dương, cả hai cùng nhau tiến về phía trước, quyết tâm tìm ra lối thoát khỏi cái bẫy này.

Khi đến gần chân núi, họ phát hiện một mê cung ánh sáng lấp lánh, chắn lối đi. “Đây chính là phong ấn.” Hồ Vượng dừng lại, nghiêm túc quan sát.

“Chúng ta phải tìm ra cách phá giải nó.” Diệp Thiếu Dương quan tâm.

“Đúng vậy, nhưng cần phải có một phép thuật đặc biệt để mở khóa.” Hồ Vượng gãi đầu. “Tôi cần thời gian.”

“Thời gian ư? Hậu Khanh nhất định sẽ cảm thấy có động tĩnh.” Lãnh Ngọc nhấn mạnh.

“Nhanh lên!” Diệp Thiếu Dương gần như không còn kiên nhẫn, đẩy mạnh. “Tôi không muốn chờ đợi thêm!”

Khi Hồ Vượng bắt đầu thực hiện phép thuật, môi trường xung quanh dường như chuyển động, những tia sáng quanh chân núi bắt đầu dao động. Theo từng câu chú, một sức mạnh bí ẩn từ thân thể các người dần tụ lại phía trước, tạo thành những đợt sóng lan tỏa ra xung quanh.

“Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa!” Hồ Vượng như mồ hôi đầm đìa.

Không khí càng ngày càng dày đặc, tiếng gầm gừ từ xa vọng lại, như thể một cuộc đuổi bắt sắp xảy ra, khiến cả ba người đều cảm thấy hồi hộp.

“Phải mở ra trước khi hắn đến!” Diệp Thiếu Dương truyền sức mạnh vào phép thuật, quyết tâm phá vỡ cơn khủng hoảng này.

“Chừng nào?” Lãnh Ngọc sợ hãi hỏi.

Giữa lúc sự hỗn loạn xảy ra, một vầng sáng lóe lên chói mắt, và ngay trước mắt họ, phong ấn bắt đầu bị vỡ ra vài điểm nhỏ, như có thể tràn vào bất cứ lúc nào.

“Đứng vững!” Hồ Vượng hét lên.

Khi cánh cửa phong ấn cuối cùng mở toang ra, một luồng sức mạnh vọt lên trời, cả ba người loạng choạng một chút trước sự sức mạnh bất ngờ đó. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nhấc Lãnh Ngọc lên, lao vào trong, chỉ mong lần này sẽ không phải đụng phải bất kỳ điều gì tồi tệ.

Tóm tắt:

Trong chương này, Lãnh Ngọc xuất hiện trong tình trạng tiều tụy nhưng ánh mắt đầy hy vọng khi gặp Diệp Thiếu Dương. Họ phát hiện thành phố đang trong cạm bẫy do Hậu Khanh tạo ra. Cả ba quyết tâm tìm cách giải phong ấn ở ngọn núi gần đó, nhưng phải đối mặt với những nguy hiểm rình rập. Khi Hồ Vượng thực hiện phép thuật để mở khóa, áp lực gia tăng khiến thời gian trở thành yếu tố quan trọng. Cuối cùng, họ mở ra cánh cửa phong ấn và chuẩn bị đương đầu với sự mạnh mẽ đang chờ đợi phía sau.