“Nào có manh mối gì.” Diệp Thiếu Dương hỏi lại.
“Hai câu nói trước đó, diêu tưởng Khổng Tước Vương, Phật tử thân trung tàng... điển cố này, mọi người đều biết chứ.”
Diệp Thiếu Dương đáp: “Cái này thì biết, nói là năm đó Phật tổ bị Khổng Tước Vương nuốt, từ sau lưng tìm lỗ hổng đi ra, Phật tổ cảm thấy giống như mình được Khổng Tước Vương sinh ra một lần, vì thế nhận cô ta làm Phật mẫu, chính là điển cố này nhỉ.”
Tiểu Mã cướp lời: “Cái này tôi cũng biết, trong Tây Du Kí cũng đã từng diễn, vậy nên Phật tử gọi chim đại bàng là cậu, ồ, nói ở đây sẽ không phải là Côn Bằng chứ!” Nói xong, cậu ta dùng chân đá Côn Bằng, người vẫn bị định thân nằm trên đất bất động.
Không ai quan tâm đến lời nói linh tinh của cậu ta. Nếu muốn nói tới, Côn Bằng quả thực cũng tương tự như con chim đại bàng trong Tây Du Kí (nếu như chim đại bàng trong Tây Du Kí là có thật, có lẽ chúng chỉ là cùng một loại mà thôi).
Lâm Tam Sinh đọc bốn câu đó mấy lần, suy tư một lát rồi bừng tỉnh đại ngộ: “Cửu Tinh các, ngay trong thân thể Tiểu Tứ ca này! Hai câu nói phía trước chính là điển cố –– Phật tổ ở trong thân thể Khổng Tước Vương, ám chỉ rằng Cửu Tinh các cũng ở trong thân thể Tiểu Tứ ca này!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Ở trong thân thể người ta thì làm sao mà xây dựng được tu sở?”
“Không phải là tu sở ở trong thân thể người, mà là động phủ ở trong thân thể người!”
Diệp Thiếu Dương vừa rồi có chút ngây dại, nhưng nghe Lâm Tam Sinh nói như vậy thì ngay lập tức hiểu, động phủ chính là một thế giới vi quan, nhỏ đến nỗi có thể chỉ bằng một cục đá, nhưng chỉ cần người mở động phủ đủ mạnh, về lý thuyết có thể mở ra vô hạn không gian. Bất cứ sinh linh nào chỉ cần tiến vào thế giới vi mô này cũng đều sẽ tuân theo các quy tắc của nó, hình thể và các thứ không còn là vấn đề nữa.
Nhưng thể tích bên ngoài của động phủ nhỏ thì độ khó để mở thế giới vi quan càng lớn. Có truyền thuyết cho rằng trong thế giới cực lạc của Phật quốc, một hạt cát cũng là một thế giới, đó chính là do thực lực cường đại của Tây Thiên A Di Đà Phật mà mở ra.
Thực lực của Tinh Nguyệt Nô không bằng Phật tổ, nhưng cũng là cường giả hiếm thấy. Khoa trương như hạt cát thì không được, nhưng mở một động phủ to bằng quả trứng là hoàn toàn khả thi. Thứ lớn như vậy hoàn toàn có thể ở trong cơ thể người, thậm chí người đó có thể không nhận ra...
“Chiều này của Tinh Nguyệt Nô thật ra cũng thông minh, muốn an toàn thì đặt động phủ trong cơ thể người, đó chính là an toàn nhất, hơn nữa người ngoài tuyệt đối không ngờ. Hiện tại tất cả vấn đề đều đã rõ, chỉ thiếu một cái mấu chốt nhất -- Tiểu Tứ ca là ai?”
Tiểu Tứ ca là ai?
Mọi người nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Côn Bằng, đưa tay bóc Định Hồn Phù trên mặt hắn, giẫm một chân trước ngực hắn, hỏi: “Ngươi có quen biết Tiểu Tứ ca nào không?”
“Không quen, nếu có quen, ta cũng không nói cho ngươi đâu.” Côn Bằng cười lên âm hiểm, “Ngươi có bản lãnh đọc lấy ký ức của ta, thì tự mình đi tìm người kia đi. Có lẽ... Người có thể rút hồn, trấn hồn, dùng đủ loại nghiêm hình để đối phó ta, ngươi cũng hoàn toàn có thể thử!”
“Ngươi cũng ác đó.”
Diệp Thiếu Dương biết những thứ này đối với hắn thì vô dụng, nên đã rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Côn Bằng đã sớm chuẩn bị cho cái chết, thấy một màn này thì cười nhạt, “Diệp Thiếu Dương, ngươi giết ta không sao, nhưng liệu ngươi có thật sự không cần đến huynh đệ hòa thượng kia của mình không?”
“Tứ Bảo!!”
Diệp Thiếu Dương giật mình, tiến lên bóp chặt cổ Côn Bằng. “Tứ Bảo đâu?”
Côn Bằng đắc ý cười lạnh, “Ồ, ta cho rằng ngươi không có gì để lo, vậy mà ngươi cũng có điều cố kỵ. Nhưng mà, ta sẽ không nói cho ngươi một chữ nào.”
“Ngươi cho rằng nói như vậy thì ta sẽ không giết ngươi sao?”
“Động thủ đi.” Côn Bằng nhắm mắt, thậm chí còn lười nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương quyết tâm, định cắm xuống nhưng bị Lâm Tam Sinh ngăn lại, “Tạm thời không nên, giết hắn thì không có tác dụng gì, giữ hắn lại, chờ gặp Tinh Nguyệt Nô thì có thể làm con tin.”
“Chỉ hắn? Tinh Nguyệt Nô có thể để ý đến hắn sao?” Tiểu Mã bày tỏ nghi vấn.
“Hắn đã theo Tinh Nguyệt Nô ít nhất mấy trăm năm, cũng là đại đệ tử trên danh nghĩa. Thử xem, dù sao giết hắn cũng vô dụng.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, cuối cùng vẫn nghe lời Lâm Tam Sinh, dán Định Hồn Phù lên trán Côn Bằng.
Tứ Bảo, quả nhiên đã rơi vào tay Tinh Nguyệt Nô.
Khi nhóm người nghe được tin này, ai cũng rất lo lắng và bắt đầu thảo luận với nhau. Lâm Tam Sinh an ủi mọi người, từ những lời Côn Bằng nói có thể cảm nhận được rằng Tứ Bảo chắc chắn còn sống, hơn nữa không có vấn đề gì lớn, tám phần cũng chỉ là bị Tinh Nguyệt Nô bắt làm con tin.
Nghe hắn nói vậy, mọi người hơi yên tâm hơn, tiếp tục thảo luận về Ai là Tiểu Tứ ca.
Bánh Bao do dự mãi, rồi nói: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, trong trí nhớ của Côn Bằng, Cửu Tinh Điệp Khí đại trận cần bảy bảy bốn mươi chín ngày để hoàn thành, hôm nay ước chừng còn khoảng hai ba ngày. Một khi hoàn thành, thì sẽ chứng đạo và khai sáng thế giới này, chính là muốn trở thành bá chủ ở đây, thiên thu vạn thế...”
Nghe xong, nhóm người Diệp Thiếu Dương không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“A không phải đi xưng bá nhân gian sao?” Ngô Gia Vĩ hỏi.
“Hắn là lấy nơi này làm cơ sở, ung dung mưu tính nhân gian.” Lâm Tam Sinh đoán, nhìn quanh rồi nói: “Nếu để ả thực sự chứng đạo, thêm vào các trợ thủ bên cạnh ả, tuy bọn ta có đông người, nhưng e rằng cũng không phải đối thủ... Chúng ta phải xử lý trước khi ả hoàn thành Cửu Tinh Điệp Khí trận!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta đồng ý, nhưng động phủ của ả ở đâu?”
“Tìm đi.”
“Được, nhiệm vụ này giao cho ngươi.” Diệp Thiếu Dương vỗ nhẹ lên vai Lâm Tam Sinh.
Lâm Tam Sinh nhún vai, “Đi xem thử, truyền đạt thông tin xuống, xem có ai có thể cung cấp manh mối hay không.”
Nói xong, Lâm Tam Sinh triệu tập các thủ hạ của mình, tìm Diệp Thiếu Dương xin mấy lá bùa tím viết tay, mỗi người được chia một tấm, để làm tín vật, bảo họ phân phối đội ngũ và thống nhất biên chế, chờ mệnh lệnh -- bây giờ họ không thiếu nhân lực, nhưng quá đông người đánh trận chưa chắc đã có lợi.
Lâm Tam Sinh hiểu điều này nhất, sau khi dặn dò xong, lại tìm đến một vài binh sĩ truyền lệnh, truyền đạt bốn câu đố và giải thích, kêu gọi toàn bộ mọi người cùng nhau tìm kiếm manh mối. Trước sự việc không có đầu mối này, hắn cũng không biết phải nghĩ thế nào.
“Đúng rồi, Bánh Bao, vậy Tru Tiên tứ kiếm đâu?” Diệp Thiếu Dương nhớ đến chi tiết này và hỏi.
Bánh Bao lắc đầu, tỏ vẻ trong trí nhớ của Côn Bằng không có manh mối về vấn đề này.
“Hầu như là vào lúc Vô Sắc Hải rút đi, bọn chúng đã có người âm thầm mang đi rồi.” Vì thế, Lâm Tam Sinh lại truyền đạt một mệnh lệnh, động viên mọi người tìm dư nghiệt Thánh Linh hội, nếu có manh mối thì phải báo ngay.
“Vậy trước tiên chúng ta ở lại nơi này đi, may mắn là hoàng cung này đủ rộng rãi.” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, thấy Chung Quỳ ngồi trên ghế rồng, nói: “Chung thiên sư, ngài có tính toán gì không?”
Chung Quỳ thở dài, “Có thể có tính toán gì nữa, đến nơi này, chỉ còn cách chờ đợi thôi.”
Diệp Thiếu Dương gọi người quản lý cung điện, phân phối chỗ ở cho mọi người, hầu như đều ở trong một cung điện. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Trương Vô Sinh còn ngồi yên trên bậc thang, ôm ngực, ngây ra, nên đã hỏi lão có chuyện gì.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và đồng đội tiếp tục điều tra về Tiểu Tứ ca và động phủ của Tinh Nguyệt Nô. Họ khám phá ra rằng động phủ có thể tồn tại bên trong cơ thể con người, mở ra những khả năng mới về không gian. Khi Côn Bằng bị làm con tin, nhóm người lo lắng về sự an toàn của Tứ Bảo. Họ nhận ra rằng thời gian không còn nhiều khi Cửu Tinh Điệp Khí trận sắp hoàn thành, và cần gấp rút tìm manh mối để ngăn chặn âm mưu của Tinh Nguyệt Nô.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và nhóm của mình tiến vào cổ mộ để cứu trợ. Chung Quỳ thể hiện sự thương hại trong khi Tiểu Mã tỏ ra nhút nhát trước mặt. Nhóm nhận được thông tin từ Côn Bằng về Tinh Nguyệt Nô, nhưng mọi người lại bối rối trước câu đố mà cô ta để lại. Họ cùng nhau thảo luận và phân tích để tìm ra manh mối về 'Tiểu Tứ ca', một nhân vật quan trọng trong kế hoạch của Tinh Nguyệt Nô. Tình hình trở nên căng thẳng khi sự thật dần hé lộ.