Diệp Thiếu Dương nhúm một nhúm tro, đưa lên mũi ngửi, cảm thấy vẫn còn chút quỷ khí, vì vậy lại để Tiểu Mã chạy đi lấy chiếc ba lô mà hắn đã cởi ra trước khi tắm. Sau đó, Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa, dùng bút chu sa vẽ lên một vài nét, nhặt mấy cái chân hương bỏ vào, gấp bốn góc bùa lại rồi quay đầu bảo Tiểu Mã: "Cậu đi lấy cho tôi một đôi đũa, một cái bát, múc nửa bát gạo đưa tới đây."
Tiểu Mã đang định đứng dậy thì Trang Vũ Ninh đã nói: “Tôi không nấu cơm nên nhà không có gạo. Nhưng trên tầng tôi vẫn còn một ít gạo nếp, có dùng được không?"
“Gạo nào cũng được."
Trang Vũ Ninh lập tức lên tầng, mấy phút sau đã đem mấy thứ Diệp Thiếu Dương muốn đặt lên bàn trà.
Diệp Thiếu Dương đặt lá bùa có hương tro dưới bát gạo, dựng thẳng đôi đũa và cắm vào, nói với Tiểu Mã: "Lấy cho tôi thêm một chén nước lớn, nóng lạnh đều được."
Tiểu Mã nhanh chóng làm theo, tìm một cái chén lớn, rót đầy một chén nước lọc và đưa đến tay Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bưng lên uống ừng ực. Tiểu Mã thấy lạ, thở dài nói: "Thiên Sư thật không dễ làm, còn phải uống nhiều nước như vậy mới có thể thi pháp."
Diệp Thiếu Dương uống hơn một nửa, lau miệng, nói: "Chả có quan hệ gì với thi pháp đâu, tôi khát đấy."
Hắn lấy trong ba lô ra thêm chút hồng tiêu, hòa vào nửa chén nước còn lại, đợi đến khi tan ra hết rồi đổ nước chảy xuống hai chiếc đũa. Khi nước chảy hết vào bát, đợi chưa tới vài giây sau, gạo nếp trong bát bắt đầu động đậy, một con bướm toàn thân màu đỏ chui ra, bò tới tận cuối hai chiếc đũa dựng thẳng. Hai cánh của nó có hai đốm dài màu xanh, giống như hai con mắt người.
Ba người Tiểu Mã thấy vậy lập tức lùi lại phía sau.
"Con bướm này… từ đâu mà ra?" Tiểu Mã kinh ngạc nói.
"Mao Sơn bí thuật, Quỷ Khí Hóa Điệp."
"Đây là hồ điệp ư, rõ ràng là con bươm bướm." Tiểu Mã sửa lại: "Con bướm và hồ điệp không phải là một sao?"
Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Trên sách ghi như vậy, tôi làm sao biết được."
Đợi đến khi con bướm bò tới miệng bát, Diệp Thiếu Dương thổi một hơi vào nó, con bướm lập tức vỗ cánh, bay thẳng ra ngoài sân. Diệp Thiếu Dương lập tức theo sau, đi thẳng tới bãi cỏ trên sân, chính giữa có một bể cá cảnh, con bướm bay tới bể cá đã chẳng thấy đâu nữa.
Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn, bể cá có hình bầu dục, dài không quá 2-3m, do xi-măng xây thành, bốn bên đều khảm đá cuội, bên trong bơi vài con cá rất béo, đủ mọi màu sắc. Diệp Thiếu Dương hơi ngó đầu vào nhìn, mấy con cá lập tức ngừng bơi, liếc mắt nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi, nói: "Vấn đề nghiêm trọng rồi."
Trang Vũ Ninh khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
Diệp Thiếu Dương định nói rõ, nhưng thấy sắc mặt của Trang Vũ Ninh, lại nghĩ tới đêm đã khuya, tối nay cũng chẳng thể nào thi pháp được nữa. Nếu nói ra chân tướng, chỉ khiến nàng đứng ngồi không yên, hắn bèn lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì lớn đâu, cô cứ về ngủ trước đi, ngày mai nói sau."
Trang Vũ Ninh nói: "Không thể xử lý ngay tối nay sao?"
Diệp Thiếu Dương cười: "Chuyện này không phải một sớm một chiều giải quyết được, nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tinh thần tốt hơn thì bàn tiếp. Tôi cũng mệt rồi." Trang Vũ Ninh nghe hắn nói vậy, không biết nên nói gì cho phải.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Ngũ Hành Kỳ trong ba lô, cắm bốn phía quanh bể cá, kéo một đường chỉ chu sa quanh bể, sau đó gọi mọi người vào nhà.
"Ta đêm nay muốn tăng ca, về ghi báo cáo, tìm lai lịch của nữ thi kia. Ta đi nhé." Tạ Vũ Tình nói xong, quay người đi ra cửa sân.
Diệp Thiếu Dương tiễn nàng, nhìn nàng lên xe, quan tâm nói: "Đi đường cẩn thận, cố gắng ngủ sớm nhé."
Tạ Vũ Tình hơi ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn hắn, cười nói: "Ngươi mà cũng biết quan tâm người khác rồi đấy."
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Thức đêm sẽ nhanh già đấy."
"Vậy thì sao, tôi không có bạn trai, thành gái già cũng không ai quan tâm."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Cũng vì không có bạn trai nên mới phải cố gắng bảo trì dung nhan, bằng không thì cũng chẳng có ai để ý đến cô."
Tạ Vũ Tình lườm hắn, khoát tay nói: "Đi thôi!" Rồi đóng cửa, lái xe rời đi.
Diệp Thiếu Dương trở lại sân nhỏ, cùng lên tầng nghỉ với Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh.
Trên đường lên tầng, Trang Vũ Ninh không ngừng hắt xì. Đến tầng hai, Diệp Thiếu Dương gọi Trang Vũ Ninh lại, rồi nói với Tiểu Mã: "Cậu mang một chén nước tới cho tôi."
Tiểu Mã nói: "Cậu không phải lại khát nước chứ?"
"Nói nhiều làm gì."
Diệp Thiếu Dương trừng mắt với hắn một cái, Tiểu Mã đành phải ngoan ngoãn đi lấy nước. Diệp Thiếu Dương đã vẽ một lá phù, vẩy ngón tay thì linh phù tự cháy trong tay. Khi linh phù cháy hết thành tro, hắn hòa vào trong chén, đưa cho Trang Vũ Ninh.
"Đây là..."
"Là Khư Âm Phù, cô bị dầm mưa phát sốt, uống xong cái này rồi ngủ một giấc là không sao nữa." Tuy hắn trên núi chưa từng học y thuật, nhưng loại phù chữa bệnh đơn giản này Diệp Thiếu Dương vẫn biết chút ít.
Trang Vũ Ninh nhìn chén nước đen sì, nàng hơi chần chừ, sau đó cau mày uống một hơi cạn sạch.
"Cảm ơn anh, Diệp Thiên Sư."
Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Cứ gọi tôi là Thiếu Dương Ca là được."
Trang Vũ Ninh gật đầu, cảm kích nhìn hắn: "Thiếu Dương Ca, thật sự cám ơn anh. Tôi lừa anh nhưng anh lại toàn tâm toàn ý giúp tôi..."
"Đừng suy nghĩ nhiều, tới phòng cô ngủ thôi."
Trang Vũ Ninh cùng Tiểu Mã đều ngạc nhiên.
Diệp Thiếu Dương cũng thấy mình nói hơi sai, bèn ho khan hai tiếng, nói: "Ý tôi là, trước khi Chuông Kinh Hồn hỏng mất, tôi tới phòng cô thay một cái khác..."
~~~
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh dậy, xuống tới phòng khách. Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh đã thay quần áo khác ngồi trước bàn, đang ăn sáng.
"Thiếu Dương Ca, tới ăn điểm tâm." Trang Vũ Ninh nhiệt tình chào hỏi: "Tôi không biết anh thích ăn cái gì, nên mỗi thứ mua một chút."
Diệp Thiếu Dương cười, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mã, cầm một cái bánh quẩy bắt đầu ăn, thấy tinh thần Trang Vũ Ninh đã tốt hơn, bèn hỏi: "Tối qua ngủ ngon chứ?"
"Rất ngon," Trang Vũ Ninh cười: "Cảm ơn lá phù của Thiếu Dương Ca, tôi cũng không còn cảm hay sốt nữa rồi."
Diệp Thiếu Dương vừa ăn điểm tâm, vừa hỏi thăm tình huống đại khái của Chu Trung Oánh, nghe Trang Vũ Ninh kể, gật đầu đáp: "Chúng ta ăn sáng xong thì qua thăm cô ấy."
"Bây giờ sao?"
Trang Vũ Ninh hơi giật mình: "Không xử lý vấn đề trong hoa viên trước sao?"
"Hoa viên đã được tôi dùng Ngũ Hành Kỳ trấn giữ, lúc nào cũng có thể xử lý được. Nghe tôi, trước tiên tới nhà Chu Trung Oánh."
Nhà của Chu Trung Oánh trong Thạch Thành, là một biệt thự giá cao ở ngoại ô. Cơm nước xong xuôi, Trang Vũ Ninh lái xe, chở Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã đến nhà Chu Trung Oánh. Trên đường đi, nàng dựa theo ý của Diệp Thiếu Dương nói, gọi điện thoại cho bố của Chu Trung Oánh, tỏ ý muốn tới thăm Chu Trung Oánh, nhưng bị từ chối.
"Bố của Chu Trung Oánh không muốn cho ai biết tình hình hiện tại của cô ấy." Trang Vũ Ninh cau mày nói.
"Tại sao phải làm vậy?" Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương sử dụng bùa phù để thực hiện một phép thuật gọi ra một con bướm đỏ từ bát gạo. Sau khi con bướm biến mất vào bể cá, nghi ngờ gia tăng về tình hình của Chu Trung Oánh, nhân vật chính rời khỏi sự lo lắng của đồng đội để tìm hiểu. Trong khi đó, anh cũng chăm sóc cho Trang Vũ Ninh khi cô bị cảm. Chương kết thúc với kế hoạch đến thăm Chu Trung Oánh, nhưng gia đình cô không muốn tiếp đón ai, tạo ra nhiều bí ẩn hơn cho câu chuyện.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng Trang Vũ Ninh điều tra về một người phụ nữ mắc bệnh tâm thần, người đã mất con và nuôi tiểu quỷ. Trang Vũ Ninh tiết lộ những hiểm họa từ việc nuôi tiểu quỷ bằng máu và thịt, khiến tình hình trở nên nghiêm trọng. Diệp Thiếu Dương phân tích nguyên nhân của hiện tượng bất thường này và quyết định tìm hiểu thêm. Cuối chương, họ phát hiện một lư hương bí ẩn có liên quan đến những điều kỳ lạ xung quanh tiểu quỷ.
Diệp Thiếu DươngTiểu MãTrang Vũ NinhTạ Vũ TìnhChu Trung Oánh