Lão ta chỉ đang sống theo thói quen hàng ngày lúc còn sống, buổi tối thì nằm xuống giường nhưng không nhất định phải ngủ, chỉ là đang luyện hóa lại quỷ khí đã hấp thụ ban sáng.
Tiểu Mã lắc đầu, “Nghe không hiểu.”
Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương la bàn, cắt đầu ngón tay điểm lên một giọt máu. Ngay lập tức, một đạo ánh sáng tím hiện lên, những ký hiệu trong la bàn bắt đầu xoay theo các hướng khác nhau.
Không chỉ Trang Vũ Ninh mà Tiểu Mã cũng kinh ngạc trước hiện tượng kỳ lạ này, hiếu kỳ hỏi: “Như vậy là sao?”
“Đang tìm nguồn quỷ khí, xem xem đó là thứ quỷ gì. Nếu như có tầng hầm ở dưới thì cũng nhất định là ở nơi này.” Diệp Thiếu Dương nói, đưa đèn u minh cho Tiểu Mã cầm, còn mình cầm la bàn đi theo chỉ dẫn, dần dần tiến về phía trước.
Lối đi tối tăm tĩnh mịch, ánh đèn u ám biến mọi thứ xung quanh thành một màu ánh sáng xanh lục, tạo ra một bầu không khí ngột ngạt.
Tiểu Mã còn đỡ hơn một chút, nhưng Trang Vũ Ninh mới chỉ bước vào đã cảm thấy rất sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, không thể kiềm chế được mà dùng sức.
Cánh tay của Diệp Thiếu Dương bị cô bóp chặt nên bắt đầu đau, anh nhớ lại Châu Thanh Như và Tạ Vũ Tình cũng đã từng làm như vậy, cảm thấy hơi buồn bực. Sao các em gái lại giỏi việc này như vậy, không thể đổi phương pháp khác để giải quyết nỗi sợ hãi sao?
Đi lên phía trước đến một cánh cửa gỗ, không có khóa. Diệp Thiếu Dương đẩy nhẹ ra và bảo Tiểu Mã chiếu đèn một lần. Bên trong là dãy giá hàng, phía trên bày đủ loại thuốc đông y. Diệp Thiếu Dương xem xét một chút, thấy không có gì đặc biệt, dựa vào sự chỉ dẫn của kim la bàn, đi qua lớp lớp giá hàng tới một góc của căn phòng.
Chỗ này không có giá hàng, chỉ có một cái quầy thấp dựa vào tường, phía trên có một pho tượng, một lư hương, một mâm cúng và hai hồng trụ. Pho tượng là một ông lão với râu dài, ngũ quan hài hòa, một tay nâng một món đồ, tay kia đang vuốt râu.
Tiểu Mã chau mày, hỏi: “Nơi này tại sao lại còn cúng Thần Tài chứ?”
Diệp Thiếu Dương lướt nhìn hắn, “Cậu làm sao mà biết ông ta là Thần Tài?”
“Đây này... không phải ông ta đang cầm Nguyên Kim Bảo trong tay sao?”
Tiểu Mã giơ đèn lại gần soi sáng và nhận ra đó không phải Kim Nguyên Bảo mà là một đồ vật màu đỏ.
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Cái này là Huyết Linh Chi, tượng trưng cho thuốc đông y. Đây là Dược Vương Tôn Tư Mạo!”
“Vậy... nếu cúng ông này thì được gì? Thật sự ông ta có thể hiển linh phù hộ họ không?”
“Chỗ này khắp nơi đầy quỷ khí, cúng hàng ngàn năm cũng không thể hiển linh được. Chính là vì cách bài trí này!” Diệp Thiếu Dương nói xong, nhìn xuống âm dương la bàn, “Nguồn quỷ khí chính là ở đây.”
Tìm quanh quầy một vòng nhưng không phát hiện gì, Diệp Thiếu Dương mở cửa tủ bên trong chỉ có một lư hương và một cây nến, không có gì khác.
Diệp Thiếu Dương nhận cây đèn từ tay Tiểu Mã, bước lại gần quầy và nhận ra, càng lại gần thì ánh nến càng nghiêng dữ dội, thậm chí như muốn nhảy lên như bị ai đó rút đi.
Diệp Thiếu Dương đưa lại đèn cho Tiểu Mã, do dự nói: “Nguồn quỷ khí chính là từ phía sau ngăn tủ, dời nó ra xem sao.”
Tiểu Mã theo lệnh bước lên, ôm lấy hai bên tủ nhẹ nhàng di chuyển sang một bên. Phía dưới lập tức hiện ra một không gian tối tăm, Diệp Thiếu Dương cầm đèn soi vào có thể thấy từng bậc thang kéo dài xuống phía dưới.
Ba người nhìn nhau, mặt ngẩn ra.
“Cái này là... địa đạo?” Tiểu Mã dùng giọng điệu không thể tin được, nói “Cái này cũng quá, không có cơ quan gì sao?”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thiếu điều gì đó, nhưng đã tìm ra tầng hầm rồi không thể không xuống, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Vũ Tình, báo với cô rằng đã tìm ra tầng hầm và chuẩn bị đi xuống để cô chú ý đến tình hình ở trên mặt đất, tránh cho Hồ Uy bất ngờ lấp mất họ dưới tầng hầm, lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Suýt nữa thì quên, quỷ thi đã bị phong ấn rồi, không cần phải dùng đèn u minh nữa.” Diệp Thiếu Dương nói, tiện tay lấy hai cây nến trong ngăn tủ thắp lên, mỗi người một cây, còn anh thì đi trước dẫn đường, Trang Vũ Ninh vì sợ hãi đi chính giữa.
Trước tình huống như thế này, Tiểu Mã cũng không muốn đi lại phía sau, nhưng vì để bảo vệ nữ thần Vũ Vũ của hắn, đành phải cố gắng.
Diệp Thiếu Dương vừa mới bước xuống ba bậc thang, lập tức cảm thấy một luồng quỷ khí cực kỳ nặng nề, giống như gió thổi vào mặt, nên đã lên tiếng nhắc nhở hai người “Nhớ kỹ ngậm Tích cốc hoàn cho chắc vào.”
Đi xuống một mạch, chưa đến bậc hai mươi thì đã tới điểm cuối. Diệp Thiếu Dương dùng ánh nến soi xung quanh, phát hiện đây là một căn phòng kích thước gần giống như căn phòng ở trên, chỉ khác là không có dãy giá hàng mà là một giá gỗ đứng. Diệp Thiếu Dương không tùy tiện đi xuống mà đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy!” Trang Vũ Ninh vốn dĩ đã rất sợ hãi, thấy hắn đột nhiên đứng lại, lập tức căng thẳng hỏi.
Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: “Mùi máu tanh thật nồng.”
Hai người lập tức khịt khịt mũi, tầng hầm này không có cửa sổ, không khí không lưu thông, nên không phân biệt được gì cả.
“Tại sao tôi lại không ngửi ra nhỉ?” Tiểu Mã cảm thấy bực bội.
“Bởi vì cậu không phải pháp sư. Mùi máu tanh ở đây đã bị gỗ che đậy nên các cậu không ngửi thấy được, nhưng... rất nồng.”
Trên bốn phía bức tường xi măng, có một lớp nước ngầm ẩm ướt, Diệp Thiếu Dương thuận tay quét một ít đưa lên mũi ngửi, lẩm bẩm: “Có huyết khí nhưng lại không thấy huyết tinh, bị thứ gì hút mất rồi sao?”
Nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương dặn dò hai người cẩn thận, bản thân đi vào tầng hầm. Đi đến phía dưới cái giá gỗ gần nhất, bị ba cái giá gỗ phủ lại ở giữa là một khối hình trụ kỳ quái, có lớp bạch hoa bao bọc bên ngoài. Diệp Thiếu Dương giơ tay ra sờ vào, khối chất ấy rất mềm nhưng chính giữa lại cứng, vừa chạm vào thì chảy ra nước màu đỏ.
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh ngạc, lấy một tờ linh phù đốt lên, sau đó bắt đầu nướng lên, từng viên bọt nước màu nâu bắt đầu chảy ra.
Diệp Thiếu Dương giơ tay nhúng một ít đem lên mũi ngửi, trong lòng hồi hộp kêu lên: “Thi dầu! Cái thứ chết tiệc này là da người!”
Trang Vũ Ninh suýt nữa thì la lên, một tay bịt miệng, khuôn mặt không còn một chút sắc màu.
Tiểu Mã cũng không khỏi khiếp sợ, nhìn cái thứ chất hình trụ trắng như hoa kia, dù nhìn từ góc nào cũng không giống như da người: “Da người gì mà dài vậy?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời, dùng ánh nến chiếu sáng vào một đường may, vuốt nhẹ: “Đây là ráp lại mà thành, không chỉ đơn giản là một tấm da người.” Ánh nến chiếu rọi khắp nơi, lại chiếu trúng hai đường may khác.
“Tổng cộng cỡ ba bốn tấm da.” Diệp Thiếu Dương phán đoán.
“Cái gì, ba, ba tấm da người!” Tiểu Mã kêu lên “Ở đâu mà có ba tấm da này, không phải là... giết người chứ?”
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh khám phá một tầng hầm bí ẩn. Họ sử dụng âm dương la bàn để tìm nguồn quỷ khí. Khi vào trong, không khí ngột ngạt và mùi máu tanh khiến cho Trang Vũ Ninh run sợ. Cuối cùng, họ phát hiện ra một khối chất hình trụ kỳ lạ được làm từ da người, gợi gắm những điều kinh khủng đang diễn ra dưới lòng đất. Mở ra một bí ẩn rùng rợn đang chờ đợi họ.
Trong một căn phòng tối tăm, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh phát hiện ra sự hiện diện của một lão già đã chết và hai con quỷ trong búp bê. Họ nhanh chóng phong ấn các tiểu quỷ và giúp lão già ngủ say bằng Định thi phù. Căng thẳng gia tăng khi họ tìm thấy những điều bí ẩn trong không gian này, với cảm giác rằng mọi chuyện chưa kết thúc và có những nguy hiểm rình rập xung quanh.