“Ta là nội môn đệ tử, từ nhỏ đã sống ở sau núi, nơi này ngoại môn đệ tử không được vào.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Thì ra là thế, nhưng ít nhất ta cũng đã nghe danh tiếng của Hồ tiên sinh….”

Hồ Uy mỉm cười, đưa tay ra, từ trong tay áo bay ra tám đồng tiền, chúng bay vòng quanh rồi dừng lại trước mặt Diệp Thiếu Dương, xếp thành một hình dạng đặc biệt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

“Bát quái sinh nhị tượng!” Diệp Thiếu Dương thốt lên.

Hồ Uy cười, “Bát quái sinh nhị tượng là một pháp thuật tương đối đơn giản của nội môn Mao Sơn, ngoại môn đệ tử như ngươi ít nhất cũng gặp qua chứ?”

“Có gặp qua, cảm ơn sư huynh đã chỉ điểm. Tiểu đệ thật sự thất lễ!” Diệp Thiếu Dương đứng dậy chắp tay, thể hiện vẻ kinh sợ, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoang mang. Người này vậy mà biết bát quái sinh nhị tượng, đây là bí pháp của nội môn, không truyền ra ngoài. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Diệp Thiếu Dương quyết định thử thách Hồ Uy một chút, “Hồ sư huynh, gần đây ta nghe nói sư huynh Diệp Thiếu Dương cũng đến Thạch Thành, không biết huynh ấy ở đâu, huynh có gặp không?”

Hồ Uy nhíu mày, “Ngươi biết Diệp Thiếu Dương?”

“Không quen, ta chỉ ở Mao Sơn vài năm, làm sao có cơ hội gặp huynh ấy. Nếu ta biết huynh ấy, thì chắc chắn cũng biết huynh.”

Hồ Uy nghe xong, biểu hiện của ông trở nên thoải mái hơn, “Không sai, hắn là sư đệ của ta, chúng ta có quan hệ rất tốt.”

Diệp Thiếu Dương muốn phun một bãi vào mặt hắn.

Hồ Uy dường như không muốn tiếp tục nói về chuyện này, nên đã chuyển chủ đề và không bàn luận về sư môn nữa. Một lúc sau, Mã Thừa đứng dậy cáo từ, Hồ Uy tiễn họ xuống lầu. Lên đến cầu thang, họ gặp một đại hán đi lên. Khi thấy Mã Thừa và Diệp Thiếu Dương, hắn mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động. Người này sao có thể xuất hiện ở đây? Hồ Uy vỗ vai người nọ, “Giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của ta, đến từ Ngũ Đài Sơn, Tứ Bảo pháp sư.”

Tứ Bảo pháp sư cũng thân thiện bắt tay Mã Thừa và Diệp Thiếu Dương. Sau một vài câu xã giao, Mã Thừa dẫn Diệp Thiếu Dương rời khỏi cửa hàng, bước đi.

Hồ Uy về lại quầy, hỏi tỉ mỉ về tình hình của Vương Lương lúc hai người Mã Thừa vào, đặc biệt là về “Dương huynh đệ”, vẻ mặt lúc đó. Vương Lương nói bị hai con tiểu quỷ dây dưa. Hồ Uy khinh miệt cười, “Hắn là kẻ có tiền, cái gì cũng không hiểu, nên tìm một tiểu pháp sư đi cùng.”

Vương Lương cười gượng, cẩn thận hỏi, “Hồ tiên sinh, cái đó… huyết thi hôm qua đã chết, có cần phải phòng bị không?”

Hồ Uy siết chặt tay, như chớp giật lên mặt Vương Lương, nhắm mắt lại, niệm chú ngữ. Ngũ quan Vương Lương vặn vẹo trong thống khổ, một sợi hồn phách bay ra khỏi cơ thể, Hồ Uy thu vào lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một đoàn cương khí. Một lát sau, tay Hồ Uy run lên, đem hồn phách trả về cơ thể hắn. Vương Lương mở to mắt, ngã ngồi xuống ghế, thở hổn hển.

Hồ Uy nhìn hắn với vẻ hài lòng, “Ngươi không phản bội ta, vậy xem ra DTD đã bị ngươi lừa gạt, thật tốt.”

Vương Lương không màng đến đau đớn vì bị soát hồn, gật đầu nịnh nọt, “Đúng vậy, hắn còn đưa ta một dúm tóc, nếu hắn có hành động gì, ta sẽ biết.”

“Không thành vấn đề. Ta sẽ chuẩn bị một cái bẫy cho hắn. Để hắn biết thế nào là Mao Sơn bí pháp chân chính.” Hồ Uy nhìn hắn và cười, “Từ hôm nay trở đi, ta cho phép ngươi buổi tối có thể xuống tầng hầm, nơi đó quỷ khí nồng đậm hơn.”

Vương Lương ánh mắt sáng lên, thi lễ nói “Cảm ơn Hồ tiên sinh!”

Hồ Uy nhìn qua Tứ Bảo pháp sư vẫn đứng bên cạnh, “Tứ Bảo, nếu có ngươi hỗ trợ, cộng với Bạch công tử, thì đối phó với Diệp Thiếu Dương sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Tứ Bảo pháp sư vuốt đầu, cười ha ha nói, “Chúng ta ba người liên thủ, mặc hắn là thiên sư, cũng chết chắc rồi.”

Vì sợ Hồ Uy theo dõi, nên hai người không xuống xe, mà lái xe đến bờ sông gần cây cầu, nơi này tầm nhìn trống trải, trước mặt là dòng nước cuồn cuộn, ngay cả một con thỏ cũng không tìm thấy.

Mã Thừa vừa dừng xe lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương đang trầm tư, một tay nâng cằm.

“Hồ Uy có thật là sư huynh đệ của ngươi không?” Mã Thừa hỏi, thấy hắn vẫn không nói gì.

Diệp Thiếu Dương mở to mắt, “Sao có thể, ta có mấy sư huynh đệ mà không biết sao?”

“Hay là sư huynh đệ của ngươi ở ngoài thu đệ tử?”

“Đừng đoán mò, không có khả năng đâu. Ta chỉ có một sư huynh, đã mất tích nhiều năm, có lẽ đã không còn trên nhân thế, nên làm gì có đồ đệ?”

“Vậy như nãy ngươi nói, hắn dùng chính là pháp thuật Mao Sơn của các ngươi, thế chuyện này là sao?”

“Sao ta biết được, ta còn đang suy nghĩ đây.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không ra manh mối.

Mã Thừa lại không nhịn được hỏi, “Ngươi nói cái hồi nãy là cái gì, bát quái phải không? Bát quái không chỉ có mỗi Mao Sơn các ngươi sử dụng, các đạo sĩ đều sử dụng mà, hay là một môn phái khác?”

“Bát quái sinh nhị tượng, là pháp thuật đặc biệt của Mao Sơn.”

Diệp Thiếu Dương trả lời miệng, nhưng trong lòng vẫn suy tư. Đột nhiên, cả người như bị điện giật, anh gõ nhẹ vào đầu mình, “Ta đã biết vì sao rồi! Không sai, mẹ nó, người này là Mao Sơn bắc tông!”

“Là sao, nói rõ chút đi?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ lại lần nữa và khẳng định phán đoán của mình, “Phải nói từ lúc Mao Sơn khai tông lập phái, Tổ sư của Mao Sơn là ba vị chân quân họ Mao: Mao Doanh, Mao Cố và Mao Trung, ba huynh đệ đã khai tông lập phái tại Giang Nam, tu luyện đại pháp. Một thời gian sau, Trung Nguyên xảy ra chiến loạn, không ít người chết, lệ quỷ hoành hành, ba người đã đi tru quỷ.

Mười năm sau, tại Huy Châu tỉnh Hoài Nam Quốc cũng hình thành một môn phái nhỏ trên núi, thu nhận một số đệ tử và truyền thụ đạo pháp. Khi những đệ tử này lớn lên, ba huynh đệ liền rời đi. Truyền thuyết rằng họ đã thành tiên, còn một số chuyện bí mật không được nói với người ngoài, nên ta không nói thêm nữa. Tóm lại, sau đó đã hình thành nam bắc Mao Sơn tông, chúng ta là nam tông, còn Hoài Nam Mao Sơn là bắc tông.

Sau này, bắc tông có một vị chưởng môn không biết vì lý do gì mà đi vào tà đạo, phát minh ra nhiều pháp thuật tà tu. Khi bị phát hiện, những đệ tử không muốn tu tà không thoát mà bị giết, chỉ còn lại một số người đồng lõa. Vì những chuyện xấu xảy ra không ít, nam tông chúng ta đã cử người đi thanh lý môn hộ, tiêu diệt không ít, nhưng vẫn có mấy tên chạy thoát, luôn thu nhận đệ tử và tu luyện tà thuật.

Những tên này từ trước đến nay đều là tử địch của đạo môn, nhưng hành tung rất bí mật, nên không thể diệt hết được. Tuy nhiên, họ chính là dòng dõi của Mao Sơn, có rất nhiều pháp thuật của Mao Sơn, bao gồm cả pháp thuật nội môn mà họ cũng có.”

Mã Thừa nghe xong, hỏi, “Vậy là Hồ Uy là Mao Sơn bắc tông đúng không?”

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương gặp gỡ Hồ Uy, một sư huynh có mối liên hệ bí ẩn với Mao Sơn Bắc Tông. Hồ Uy biểu diễn pháp thuật Bát Quái, khiến Diệp cảm thấy hoang mang về nguồn gốc và tính xác thực của mối quan hệ này. Diệp chia sẻ với Mã Thừa những suy nghĩ về lịch sử của Mao Sơn, lý do hình thành hai phái Nam và Bắc. Qua những diễn biến căng thẳng, họ nhận ra Hồ Uy có thể là kẻ địch tiềm tàng, dẫn tới nghi vấn về cuộc chiến trong tương lai giữa các phái Đạo Môn.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng Mã Thừa đến một tiệm để tìm hiểu về một loại quỷ mang tên Cổ Mạn Đồng. Vương Lương, người quản lý tiệm, tỏ ra nghi ngờ và từ chối yêu cầu của họ. Khi Hồ Uy xuất hiện, không khí trở nên căng thẳng, và Diệp Thiếu Dương nhận ra sức mạnh ẩn giấu của Hồ Uy. Mặc dù có nhiều trở ngại, Mã Thừa vẫn quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cuộc trò chuyện giữa các nhân vật tiết lộ nhiều điều thú vị và những bí mật chưa được hé lộ về thế giới quỷ và tâm linh.