Trang Thái thở dài nói: “Trước đây, Trần nhị tam đã từng thống khổ cầu xin ta tha cho hắn trước khi bị phế linh mạch. Hắn hứa sẽ không bao giờ tìm ta nữa, nhưng ta không thể nào tin hắn được. Cuối cùng vẫn để vị pháp sư kia hành động. Hắn chắc chắn vì vậy mà ghi hận trong lòng, cho nên ta mới nói là báo ứng. Ta nào có nghĩ rằng chuyện đã qua bao nhiêu năm như vậy, con hắn lại tìm Vũ Vũ để trả thù…”

Nghe Trang Thái nói xong, mọi người đều im lặng. Diệp Thiếu Dương trầm tư một lát rồi nói: “Không trách được, Hồ Uy lại bình tâm vạch ra một bố cục lớn đến như vậy để đối phó với Vũ Vũ, nguyên lai không phải vì tiền, cũng không phải là ngẫu nhiên…”

Tạ Vũ Tình liền nói: “Vậy mà vẫn không đúng, Trang tiểu thư, chẳng phải ngươi chủ động tìm Hồ Uy để mua tiểu quỷ sao? Nếu như là để trả thù, thì hắn sao lại phải chờ đợi đến bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, trong lòng chợt hiểu ra, gật đầu nói: “Đúng rồi, có lẽ Hồ Uy cũng không nghĩ đến chuyện báo thù, mà là Vũ Vũ vừa khéo đến Thạch thành học đại học, rồi lại tìm hắn mua tiểu quỷ. Thời điểm Hồ Uy nhìn thấy tên họ cùng bát tự của nàng, hắn thấy cơ hội để báo thù.”

Trang Vũ Ninh đỏ mặt, nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp muội đến Thạch thành học đại học, nhưng việc mua tiểu quỷ lại do Oánh Oánh chỉ dẫn, chẳng lẽ đây cũng là kế hoạch của Hồ Uy và Oánh Oánh cũng là đồng lõa của hắn?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi rồi nói: “Có thể Oánh Oánh cũng chỉ bị hắn lợi dụng thôi. Có thể Hồ Uy nghe được mối quan hệ giữa hai người, sau đó cố ý tiếp cận để bán tiểu quỷ, cố tình bảo nàng mời bạn bè cùng tới mua… Nhưng đây chỉ là suy đoán của ta, mà giờ chuyện đã đến mức này thì đã không còn quan trọng nữa.”

Trang Vũ Ninh gật đầu, nhưng mày lại nhíu lại: “Hắn đã bán cho ta Thất Bảo, mà Thất Bảo chỉ là một tiểu quỷ bình thường, và hắn cũng không nói phải cần huyết dưỡng…”

Diệp Thiếu Dương đáp: “Chuyện này cứ hỏi Thất Bảo một chút là biết.”

Nói xong, hắn lấy ra lá bùa chứa Thất Bảo, phất tay một cái, Thất Bảo liền bị roi xuống dưới đất, mở to đôi mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra Trang Vũ Ninh, nó liền kéo đến.

Diệp Thiếu Dương giơ tay ngăn lại nói: “Tiểu gia hỏa, đừng có gấp vậy.”

Thất Bảo nhìn hắn một cái, sợ tới mức rụt người trở về, trên mặt là vẻ ủy khuất cùng sợ hãi.

“Thiếu Dương ca, đừng dọa nó nữa, nó rất ngoan.” Trang Vũ Ninh tiến đến ôm nó vào ngực, mặc dù hai người không thể ôm thật sự.

Trang Thái có một chút tức giận liếc nhìn con gái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

Diệp Thiếu Dương cố tình hỏi: “Tiểu quỷ đã ăn thịt uống máu rồi mà vẫn ngoan sao?”

“Ta không có…” Thất Bảo ủy khuất nói, “Ta đã ở bên mụ mụ nửa năm, chưa từng ăn qua những thứ đó.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy nó không giống như nói dối, nhíu mày hỏi: “Vậy nàng ấy cho ai ăn thịt sống?”

“Hẳn là… Nứt đầu.”

“Nứt đầu?”

“Đó chính là con quỷ lúc nãy bị ngươi đánh bại, nó là dùng mười tấm da trẻ con may chồng lên nhau. Đầu nó có vết nứt, nên chúng ta đều gọi nó là Nứt đầu.”

Trong mắt Thất Bảo hiện lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.

Diệp Thiếu Dương nhìn nó và nói: “Nói rõ ràng hơn.”

“Bọn chúng bị Hồ Uy bắt đến, nhốt trong quan tài thủy tinh. Ban đầu có hai tòa quan tài thủy tinh, có mười tiểu quỷ có lệ khí rất mạnh, chúng bị nhốt chung trong một tiểu quan tài, rất đáng sợ. Sau đó Nứt đầu được bỏ vào, nó là một đứa trẻ con chân chính, linh thân của nó chính là thân thể nó!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh ngạc, linh thân cũng là cổ mạn đồng? Mười tấm da người khâu lại? Loại tà thuật này là hắn chưa từng nghe qua. Hắn cảm thấy lạnh sống lưng, hỏi: “Tiếp theo thì sao?”

“Sau đó nó ở trong quan tài thủy tinh, bắt các tiểu quỷ khác đấu đá với nhau. Mười tiểu quỷ kia bị nó ăn sống hết, hấp thu hết hồn lực cùng lệ khí, điều này là chính chúng ta tận mắt chứng kiến. Sau đó nó bị Hồ Uy mang đi, rồi lần lượt chúng ta bị hắn phong ấn trong cổ mạn đồng. Đến lượt ta, rồi thì biết mụ mụ…”

Nói đến đây, nó cuộn tròn trong ngực của Trang Vũ Ninh. Mặc dù thân thể nó là hư vô, nhưng nó thích cảm giác được ôm ấp như vậy.

“Mụ mụ rất tốt với ta, ta cũng rất thích nơi này. Ban đầu ta nghĩ sẽ ở lại đây, nhưng một ngày Hồ Uy đến bắt trộm ta đi, ta đành phải trốn đi…”

Nước mắt Thất Bảo bắt đầu rơi.

“Sau đó, hắn đem Nứt đầu bỏ vào trong cổ mạn đồng. Dù nó có thân thể, nhưng không thể thoát ra khỏi linh thân ban đầu, Nứt đầu đã cải trang thành hình dáng của ta, ở cùng mụ mụ một thời gian, mê hoặc nàng cung cấp thịt sống cho nó. Sau đó nó liền lộ ra bản tính…”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy, từ từ gật đầu. Thì ra Trang Vũ Ninh lựa chọn huyết dưỡng là vì bị Nứt đầu kia mê hoặc, mà điểm này đến nàng cũng không biết. Như vậy, nàng cũng chỉ là người bị hại, và câu hỏi đang nằm trong lòng hắn cũng được giải thích. Tại sao trước kia mình mãi không hiểu, từ một con sống dưỡng tiểu quỷ, lại có thể trở thành huyết dưỡng, mà chỉ sau nửa năm không đến, lại biến thành một ác linh đáng sợ đến thế, thậm chí còn có thể cùng mình đối kháng. Chính ra chân tướng là vậy.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến điều gì đó và hỏi: “Ngươi lúc đó không phải đã chạy trốn rồi sao? Sao sau đó ngươi biết được mọi chuyện như vậy?”

“Ta đào tẩu một thời gian, sau đó quay lại thì thấy Nứt đầu. Ta rất sợ nó, định nhắc mụ mụ, nhưng trên người nàng đã dính tà khí của Nứt đầu, nên ta chỉ có thể từ xa nhìn. Tất cả đều là ta núp ở bên quan sát.”

Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn kỹ nó và hỏi: “Ngươi không có tu vi, sao lại có thể chạy trốn khỏi Hồ Uy?”

“Có một pháp sư giúp ta. Hắn bảo là Hồ Uy muốn bắt ta, cho nên ta mới có cơ hội chạy thoát. Pháp sư kia dùng pháp thuật ẩn tàng khuôn mặt nên dù ta có mắt quỷ cũng không thể nhìn ra hình dáng của hắn.”

Thất Bảo ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh: “Mụ mụ có biết không? Người pháp sư vẫn luôn giúp người, bảo hộ tâm thần. Nhưng sau này người bị Nứt đầu mê hoặc quá mạnh, hắn không thể âm thầm giúp đỡ, cho nên đã dùng một đạo phật âm để đánh thức người, làm cho người tạm thời thanh tỉnh, cảm nhận được sự đáng sợ của Nứt đầu. Sau đó người mới ném đi cổ mạn đồng…”

Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động. Hóa ra còn có người âm thầm giúp đỡ. Hắn đột nhiên nghĩ đến tin nhắn mà mình nhận được, liệu có phải cùng một người? Hơn nữa, Thất Bảo nói hắn đã đánh thức Trang Vũ Ninh bằng… phật âm? Lập tức hắn sờ soạng trong túi tìm điện thoại, nhưng không có.

“Ở đây này.” Tạ Vũ Tình đưa điện thoại cho hắn và nói: “Ngươi có phải đang tìm số của tin nhắn kia không? Lúc nãy ta đã gọi thử, tắt máy không có ai.”

Tóm tắt chương này:

Chương truyện tiết lộ sự thật về Hồ Uy và âm mưu nhằm vào Trang Vũ Ninh. Diệp Thiếu Dương nhận ra rằng việc Hồ Uy hành động không phải chỉ vì tiền mà liên quan đến việc trả thù. Thất Bảo, một tiểu quỷ, kể lại quá trình bị nhốt và sử dụng để hấp thu linh lực. Cùng lúc, mối quan hệ giữa Trang Vũ Ninh và Nứt đầu được làm sáng tỏ, cho thấy nàng là nạn nhân trong kế hoạch của Hồ Uy. Diệp Thiếu Dương khám phá nhiều bí ẩn cùng với các nhân vật trong câu chuyện mà không hề biết có người âm thầm hỗ trợ.

Tóm tắt chương trước:

Chương này diễn ra sự trao đổi giữa Hồ Uy và Tứ Bảo Pháp Sư khi họ bàn về mối quan hệ bí ẩn của Bạch công tử. Đồng thời, Diệp Thiếu Dương chăm sóc cho Vô Nguyệt Đạo Trưởng bằng các phương pháp huyền bí để chữa trị quỷ khí. Trang Thái tiết lộ về quá khứ đau thương với Trần Nhị Tam, người từng là anh em nuôi của anh, và những xung đột tài sản đã dẫn đến thù oán giữa họ. Những thông tin này tiếp tục thúc đẩy câu chuyện trở nên căng thẳng hơn.