Diệp Thiếu Dương nói: “Quả thật rất có khả năng. Ngươi nói tiếp đi, còn một việc nữa là cái gì?”
“Chuyện thứ nhất còn chưa nói xong. Sau khi nàng vào bệnh viện, hai tháng sau bụng nàng bắt đầu to lên, hình như là mang thai, nhưng chỉ là nhìn từ bên ngoài mà thôi, không thấy trong hồ sơ bệnh viện. Bác sĩ phụ trách nàng, hiện tại là viện trưởng. Lẽ ra trong đợt kiểm tra định kỳ, nếu phát hiện mang thai, thì phải báo cáo và xử trí, nhưng vị bác sĩ này lại không báo cáo có mang thai. Cho nên, tất cả mọi người chỉ có thể suy đoán.
Chuyện thứ hai càng trực tiếp chứng minh rằng chúng ta không tìm lầm người. Sau khi nàng tốt nghiệp đại học, đã từng làm ở tiệm của Hồ Uy hơn một năm, sau đó mới vào bệnh viện. Hơn nữa, cho đến bây giờ, mỗi tháng Hồ Uy đều đến bệnh viện tâm thần một lần. Đây là manh mối tôi thu thập được, mỗi lần Hồ Uy đến bệnh viện đều là vào buổi tối khi có ít người, mang theo một cái túi nilon màu đen, ở bệnh viện nửa giờ rồi đi.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng rất bất ngờ. Manh mối này của Tạ Vũ Tình cùng với manh mối của Tứ Bảo cung cấp làm anh cảm thấy nghi ngờ, liền hỏi: “Hồ Uy đến bệnh viện là để thăm Lý Thu Nga?”
Tạ Vũ Tình nhún vai: “Không biết.”
Diệp Thiếu Dương cả kinh: “Không biết?”
“Không sai. Đầu tiên, tôi thông qua bảo an trực đêm để hỏi ra manh mối này. Hắn chỉ biết Hồ Uy mỗi lần đến đều đi vào ký túc xá của bệnh nhân, còn đi đâu nữa thì bảo an không có khả năng theo dõi nên không biết. Vốn dĩ nếu hắn đi thăm Lý Thu Nga thì sẽ có người thấy, nhưng mà…
Lý Thu Nga đã sớm mất tích. Theo tài liệu của bệnh viện, vì tình hình bệnh chuyển biến tốt, Lý Thu Nga được người nhà đón về. Nhưng tôi đã điều tra, phụ thân của Lý Thu Nga đã chết sớm, mẹ nàng thì tái giá ở đâu không rõ, trong nhà chỉ còn một bà nội 70 tuổi. Bà ấy không có khả năng đi đón Lý Thu Nga, hơn nữa bà ta còn cho biết Lý Thu Nga và Hồ Uy thường xuyên lui tới, quan hệ không bình thường.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Tạ Vũ Tình tiếp tục: “Nếu Lý Thu Nga không bị người đón đi, chỉ có thể nói tài liệu của bệnh viện là có người cố ý làm giả. Hơn nữa, khi tôi muốn tìm video giám sát để xem Hồ Uy đi đâu trong bệnh viện, thì vị viện trưởng Vương, người bác sĩ phụ trách Lý Thu Nga năm đó, đã nói với tôi rằng video giám sát nửa tháng trước vừa bị xóa sạch. Thật là kỳ quái, ở đây chắc chắn có điều gì không bình thường.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Vậy người cũng chưa thấy qua Lý Thu Nga?”
“Chính vì chưa thấy, nên mới tìm đến ngươi, xem có biện pháp nào tìm ra nàng không.”
Tạ Vũ Tình nói: “Hồ Uy mỗi tháng đều đến bệnh viện tâm thần, do đó Lý Thu Nga chắc chắn vẫn còn trong đó.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu tán thành với kết quả suy luận của nàng.
Tạ Vũ Tình điều khiển xe rẽ vào một vùng núi, dọc theo quốc lộ Bàn Sơn đi về phía trước. “Nơi đó, chính là Đại Thanh Sơn.”
Diệp Thiếu Dương quan sát hai tòa núi, một lớn một nhỏ, hỏi: “Cái nào là Đại Thanh Sơn?”
Tạ Vũ Tình trả lời: “Lớn là Đại Thanh Sơn, nhỏ là Tiểu Thanh Sơn, bệnh viện nằm ở giữa hai ngọn núi, nơi này không thấy được, đi đến phía trước mới thấy.”
Khi ô tô lên đến một độ cao nhất định, góc nhìn thấy giữa hai tòa núi, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một khoảng trống lớn, bên trong có hai tòa nhà mười tầng nằm song song với nhau. Anh không hiểu vì sao bệnh viện tâm thần lại xây dựng ở nơi này.
“Bệnh viện yêu cầu phải ở chỗ hẻo lánh, yên tĩnh, giúp người bệnh trị liệu và hồi phục. Thực ra nơi này cũng là do đất đai ở đây rẻ hơn,” Tạ Vũ Tình giải thích. “Dù sao phong cảnh cũng không tồi, ngươi nói có đúng không?”
Diệp Thiếu Dương bảo nàng dừng xe, tự mình xuống xe nhìn về phía hai ngọn núi, trong lòng có phán đoán, lẩm bẩm: “Chúng ta tìm không có lầm, nơi đây tuyệt đối là chỗ tiểu quỷ kia tu luyện.”
Tạ Vũ Tình cả kinh hỏi: “Ngươi sao biết được?”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào Đại Thanh Sơn, nói: “Ngọn núi này cao gần trời, hai bên có hai sườn núi, ở giữa như một ao nước bị nhốt lại, ngươi nhìn xem, có phải giống như một người đang khom người đưa hai cánh tay ra không?”
Tạ Vũ Tình ngẫm nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm: “Đứng vậy cũng có chút giống, hơn nữa ngọn núi thứ nhất tảng đá bên trên có chút giống như đầu, mặt trên có dây leo giống như tóc… à nha, càng xem càng giống!”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào Tiểu Thanh Sơn đối diện, tiếp tục: “Phương vị Tiểu Thanh Sơn, vừa lúc ở giữa hai bên sườn Đại Thanh Sơn. Nhìn qua như bị Đại Thanh Sơn vờn quanh, hình dạng bầu dục, giống như cái tã lót trẻ con, bị một nữ nhân ôm vào trong ngực. Phía dưới Đại Thanh Sơn có dòng suối nhỏ chảy qua, tượng trưng cho sữa tươi…”
Tạ Vũ Tình kết hợp với lời hắn nói, càng nhìn càng thấy giống thật, không khỏi trừng mắt: “Chẳng lẽ hình dạng hai núi này là do ai đó cố ý làm ra?”
“Đương nhiên không phải, cái này gọi là trời sinh hữu hình, từ trong phong thủy hiện hình lên mặt đất, trong phong thủy gọi là tử mẫu đồng tâm huyệt. Thông suốt qua Đại Thanh Sơn, đem địa khí từ phía đông truyền đến Tiểu Thanh Sơn, người thường mà chôn mộ tổ tiên ở đây, con cháu khí vượng, trong vòng năm đời, nhất định sẽ có một đại nhân vật.”
Dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nếu có quỷ yêu ở đây tu hành, cũng sẽ nhận được địa khí, làm cho tu luyện rất tốt.”
“Vậy, ngươi có thể xác định tiểu quỷ kia nhất định ở đây?” Tạ Vũ Tình hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Đúng vậy. Hơn nữa, nó là tiểu quỷ. Nếu cùng với Lý Thu Nga có mối quan hệ mẹ con, hoặc dùng Mao Sơn thuật bố trí thành trận pháp mẫu tử, đúng là hợp với phong thủy nơi này, càng thêm hỗ trợ cho tu luyện. Bệnh viện này vừa lúc được xây dựng ở chân núi Tiểu Thanh Sơn, cũng ở vị trí phong thủy tốt. Nhất định chân thân của tiểu quỷ kia ở tại bệnh viện tâm thần.”
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói nhiều như vậy, ngơ ngác hỏi: “Có thể không, bệnh viện tâm thần xây dựng ở chỗ này có phải là âm mưu của Hồ Uy không?”
“Cũng không phải. Hắn nhất định không có năng lực lớn như vậy. Có lẽ hắn nhận ra được phong thủy tốt này, thích hợp cho tiểu quỷ, vì vậy mới an bài Lý Thu Nga tiến vào.”
Tạ Vũ Tình gật đầu, nhíu mày nói: “Theo ý của ngươi, Lý Thu Nga và người kia có quan hệ gì, chẳng lẽ thật là mẹ con?”
“Cũng có khả năng, đừng vội đoán. Đi thôi, tìm được Lý Thu Nga, mọi thứ sẽ rõ ràng.”
Lên xe, Tạ Vũ Tình thẳng thắn nói cho Diệp Thiếu Dương rằng hôm qua nàng đã thử tìm kiếm Lý Thu Nga nhưng không tìm được. Khi đi qua phòng lúc trước Lý Thu Nga ở, hiện giờ bên trong trống trơn không còn ai. Nhưng hộ sĩ trực ca đêm tại đó thỉnh thoảng nghe được ít âm thanh lạ, có tiếng nữ nhân khóc, còn cả tiếng trẻ con cười khanh khách, làm mọi người ở tầng đó đều đồn đại rằng có quỷ.
Chương truyện mở ra những bí mật quanh vụ biến mất của Lý Thu Nga. Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình cùng nhau khám phá những manh mối liên quan đến bệnh viện tâm thần nơi Lý Thu Nga từng điều trị. Họ phát hiện Hồ Uy thường xuyên đến thăm, và có nghi ngờ về mối quan hệ của anh ta với Lý Thu Nga. Đồng thời, những yếu tố phong thủy liên quan đến vùng núi nơi bệnh viện tọa lạc khiến họ nghi ngại về sự tồn tại của một sinh vật huyền bí, có thể là tiểu quỷ, đang tu luyện tại đó.
Chương truyện khám phá sự trở về của Hồ Uy sau thời gian dài vắng mặt, khi gặp Tứ Bảo. Tứ Bảo báo cáo về Diệp Thiếu Dương, người có sự hỗ trợ từ hai con quỷ. Diệp gặp Tạ Vũ Tình và cùng nhau điều tra Lý Thu Nga, một cô gái có quá khứ tội ác trong bệnh viện tâm thần. Từ những thông tin được tiết lộ, hai nhân vật nhận ra rằng Lý Thu Nga có liên quan đến một bí mật ghê rợn, khiến mọi người lo ngại.