Hồ Uy ngồi trên xe Mã Thừa, hắn chỉ về phía một con đường. Mười chiếc xe ngay lập tức lao nhanh tới mở đường. Khi đến một đoạn đường không còn cho ô tô đi tiếp, Hồ Uy dẫn mọi người xuống xe, đi bộ.

Bốn người đi phía trước, ba mươi bốn tên bảo tiêu mặc vest đen đi phía sau. Những người này không nói một lời nào, chỉ đồng loạt bước đi, tạo thành một cảnh tượng rất hoành tráng. Diệp Thiếu Dương vốn định trêu Mã Thừa vài câu, nhưng chợt nhớ ra mình giờ đây là "Dương huynh đệ", không còn là Diệp Thiếu Dương nữa, nên đành im lặng.

Dưới sự dẫn dắt của Hồ Uy, mọi người đi qua một vùng rừng và đến cổng giếng mỏ nơi tối qua Diệp Thiếu Dương đã từng đi. "Thời gian vẫn còn sớm, hãy chờ sư đệ của tôi một lát," Hồ Uy nói xong, dừng lại ngay tại chỗ.

Mã Thừa nhìn về phía bậc thang dẫn xuống mỏ, từ từ cảm thấy sợ hãi và hỏi: "Nơi ngươi nuôi tiểu quỷ, ở dưới này?" "Đúng rồi, ở dưới này," Hồ Uy mỉm cười với Mã Thừa. "Dưới đó vừa tối vừa bẩn, cũng không phải nơi sạch sẽ gì. Nếu như mấy vị không muốn đi tiếp, chúng ta có thể về ngay bây giờ."

Khóe miệng Mã Thừa nhếch lên một nụ cười khổ, sớm biết hôm nay sẽ như thế thì trước đó không cần phải tỏ ra anh hùng trước mặt Diệp Thiếu Dương. "Đã đến đây rồi, đương nhiên ta muốn xuống dưới. Biết thêm một chút càng an tâm," Mã Thừa vẫn giữ vẻ tiêu sái nhưng đang âm thầm nuốt nước bọt để lấy lại bình tĩnh.

Hồ Uy liếc nhìn mấy người bảo tiêu phía sau Mã Thừa và nói: "Mã công tử, mấy người này xuống dưới rất bất tiện. Công tử chỉ nên mang theo một hai người xuống cùng thôi." "Bọn họ không xuống, sẽ ở đây chờ ta trở lại," Mã Thừa cười nói, tiếp tục: "Họ phải ở đây bảo vệ an toàn cho chúng ta, vạn nhất có ai muốn gây bất lợi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Hồ Uy gật đầu, mỉm cười đáp: "Đúng thế, không ai dám gây bất lợi." Sau hơn mười phút, Tứ Bảo một mình lái xe tới và đỗ ven đường. Hắn mang theo một cái bao da màu đen đi tới. Hồ Uy lập tức nhìn về phía hắn. Tứ Bảo gật đầu, ý nói tiền đã được cất kỹ.

Hắn tiến gần trước mặt bốn người, mở bao lấy ra vài cái đèn pin và đưa cho mỗi người một cái. Lúc này Hồ Uy mời mọi người xuống dưới, còn hắn dẫn đường đi trước. Từ lỗ hổng trên tường đi vào, mọi người lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương ập đến, hơn nữa khí lạnh còn từ ngoài thổi vào trong giếng mỏ.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, cảm giác này hoàn toàn khác với những gì hắn trải nghiệm hôm qua. Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy lần đầu tiên đến một nơi như vậy, đi trong lòng giếng tối tăm chật chội khiến hai người cảm thấy rất áp lực. Họ chỉ cảm thấy bên cạnh Diệp Thiếu Dương là an toàn nhất...

Bởi vì mỗi người có nhiệm vụ riêng nên hai người dù cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn cắn răng im lặng, chỉ chú ý đi theo Hồ Uy và Diệp Thiếu Dương tới trước bức tường huyết hồn. Nhờ không gian tối tăm, Hồ Uy cũng không muốn hai vị công tử và tiểu thư bị kinh hãi, nên không bảo họ nhìn xuống dòng nước, mà dẫn thẳng tới dưới cổng vòm.

Cảm giác của thể xác hoàn toàn khác với nguyên thần. Diệp Thiếu Dương cảm thấy dưới cổng vòm có một kết giới cực kỳ kiên cố, không cần thử cũng biết không thể phá vỡ. Hồ Uy nâng tay phải sờ lên tinh bàn bát quái dưới cổng vòm, rồi ấn cả bàn tay lên. Sáu tinh bàn bắt đầu chuyển động theo các hướng khác nhau, chỉ một lát sau đã dừng lại.

Trong lòng bàn tay Hồ Uy phát ra ánh sáng nhu hòa, dần lan vào trong tinh bàn. Kết giới mở ra, một luồng khí âm lãnh lập tức tràn ra, Hồ Uy vẫn giữ tay trên tinh bàn và nói: "Các vị đi vào trước đi, Tứ Bảo sẽ dẫn đường."

Tứ Bảo bước tới dẫn mọi người đi vào. Diệp Thiếu Dương đi sau cùng, sau khi vào cửa quay lại nhìn thì thấy Hồ Uy buông tay ra, các điểm tinh bàn lại bắt đầu chuyển động. Khi Hồ Uy vừa bước vào cổng vòm thì kết giới phục hồi như cũ. Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, từ lúc Hồ Uy buông tay đến khi kết giới phục hồi tối đa chỉ mất khoảng ba giây, đủ cho một mình hắn vào trong.

Thời gian ngắn như vậy không trách được hai tên sát tinh từ Thái Âm Sơn mấy ngày qua ở gần đó mà không làm gì được. Đã để họ đi vào, Hồ Uy cũng không giấu diếm gì cả, hắn tiếp tục dẫn mọi người vào sâu hơn, trực tiếp tới trước Dung Quỷ Trụ.

Dung Quỷ Trụ không khác gì so với hôm qua Diệp Thiếu Dương thấy, vô số mặt quỷ hầu hết đang ngủ say. Khi mấy người Diệp Thiếu Dương vừa tới gần, một số mặt quỷ như bị kích thích, tất cả trợn mắt, gào thét phẫn nộ, hai tay không ngừng khua loạn trong không khí, như muốn lao ra khỏi mặt nước.

Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy, gần như quỳ xuống tại chỗ. Diệp Thiếu Dương từ phía sau nâng Trương Tiểu Nhụy lên, nương vào tiếng quỷ gào rú, khẽ nói với cô: "Ta đã nói rồi, tất cả chỉ là ảo giác do Hồ Uy tạo ra, ngươi phải chịu đựng và coi chúng là khảo nghiệm của bản thân. Mao Sơn không có môn đồ nhát gan, nếu ngươi sợ hãi, thì mau rời khỏi Mao Sơn."

"Ta… không sợ hãi," Trương Tiểu Nhụy hạ giọng, nhìn về phía mấy khuôn mặt quỷ, cắn răng tự nhủ: "Tất cả đều là ảo giác, là thí luyện! Ta muốn chiến thắng chúng, chiến thắng chính mình!" Diệp Thiếu Dương trong lòng rất đắc ý, cô gái này tuy bám lấy hắn nhưng chỉ cần nắm được suy nghĩ của nàng thì dễ dàng lừa hơn.

Hồ Uy vẽ một lá phù, ném lên không trung, sau đó rút ra một cây Đào Mộc Kiếm chém vài đường khiến linh phù rách thành từng mảnh nhỏ. Hắn phất tay áo một cái, tất cả mảnh linh phù bay lên Dung Quỷ Trụ và chui vào trong nước. Lập tức, một sức mạnh uy hiếp phát ra từ những mảnh linh phù, giống như một liều thuốc mê khiến các mặt quỷ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Hồ Uy dùng Đào Mộc Kiếm chỉ vào một khuôn mặt quỷ và nói: "Nó đã theo ta khá lâu, tu vi cũng cao nhất. Dương huynh đệ thấy thế nào? Nếu không thì cậu tự chọn một con đi." Diệp Thiếu Dương làm vẻ xem xét tất cả một lần, rồi nói: "Ta cũng cảm thấy vậy, chi bằng cứ theo an bài của Hồ sư huynh đi." Hắn quay đầu nhìn Mã Thừa và hỏi: "Mã công tử có ý kiến gì không?"

Mã Thừa đang dùng tay áo lau mồ hôi, khi thấy Diệp Thiếu Dương hỏi thì gật đầu: "Hai người xem là được, ta cũng không hiểu." "Vậy thì chọn nó," Hồ Uy lấy từ trong bao ra một cái đinh bạc dài, kẹp giữa hai ngón tay và vỗ xuống gáy tiểu quỷ được chọn.

"Aaaaa!" Tiểu quỷ kêu to, cố sức né cây đinh, nhưng Hồ Uy chỉ dùng hai ngón tay nắm cằm của nó đã cố định được cái đầu, rồi dùng sức vỗ. Cây đinh bị đánh sâu vào trong đầu tiểu quỷ, biến mất không thấy, tiểu quỷ cũng dần yên lặng trở lại, tiếp tục mê man như trước.

Hồ Uy lại lấy một lá linh phù hút tiểu quỷ vào, nói với Mã Thừa: "Vậy là được rồi, sau khi trở về ta sẽ lập tức tác pháp. Đến lúc đó cần Mã công tử phối hợp, ta sẽ tìm ngài." Ánh mắt hắn quét qua và chợt khẽ giật mình: "Dương huynh đệ cùng Trương tiểu thư đâu rồi?" Mã Thừa cũng quay đầu nhìn lại, nói: "Không biết."

"Không tốt, nơi này không thể đi loạn được!" Hồ Uy còn chưa dứt lời, từ sau Dung Quỷ Trụ truyền đến thanh âm hiếu kỳ của Trương Tiểu Nhụy: "Mấy cái dây này buộc thật chặt, không biết dùng để làm gì?" Hồ Uy sững sờ, cả kinh hô to: "Không được chạm vào!"

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mô tả cuộc hành trình của Hồ Uy và nhóm của Mã Thừa tới một giếng mỏ bí ẩn. Họ phải đối mặt với một không gian tối tăm, lạnh lẽo và nhiều nguy hiểm. Mặc dù Mã Thừa cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn chọn tiếp tục cuộc hành trình. Khi đến nơi, họ chứng kiến sự kinh hoàng của các mặt quỷ. Hồ Uy sử dụng các phép thuật để kiểm soát tiểu quỷ và giải thích cho nhóm về những gì đang diễn ra, trong khi Trương Tiểu Nhụy bị cuốn vào sự tò mò và gây ra sự bất ngờ cho tất cả.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hồ Uy, một pháp sư, gặp Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy với kế hoạch sử dụng 'Bàn Quỷ Thuật' để thay đổi tâm tính của một người. Mã Thừa giới thiệu Trương Tiểu Nhụy và bàn bạc về việc sử dụng tiểu quỷ. Hồ Uy lo ngại vì cảnh sát đang truy đuổi, nhưng Mã Thừa sẵn sàng hỗ trợ. Tất cả đều cảm thấy cám dỗ trước những khoản tiền lớn, tạo nên một không khí căng thẳng và đầy mưu mô giữa các nhân vật trong một cuộc giao dịch nguy hiểm.