Quay đầu nhìn lại, một đội bảo vệ đang từ xa tiến đến, dẫn đầu là một người béo, chính là kẻ đã hỏi bọn họ lúc nãy. Khi thấy Tạ Vũ Tình, ánh mắt của họ lập tức dán chặt vào nàng, không thể kìm chế được việc đánh giá từ đầu đến chân.

Tạ Vũ Tình cảm thấy mặt mình nóng bừng, lạnh lùng nói: "Cảnh sát, tránh ra!"

"Cảnh sát? Haha, đâu có nhiều cô cảnh sát xinh đẹp như vậy đâu?". Người béo cợt nhả: "Đưa giấy chứng nhận cho tôi xem!"

Tạ Vũ Tình thản nhiên cười: "Ngươi qua đây!".

Người béo hăng hái chạy tới, bởi vì được tiếp xúc gần gũi với sắc đẹp, hắn hoàn toàn không nhận ra bất hạnh đang chờ đón mình. Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau lắc đầu, nghĩ rằng tên béo này thật là xui xẻo.

Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận cho hắn, nhưng ngay khi hắn giơ tay ra định cầm lấy tay nàng, nàng đã nắm chặt bàn tay phì nộn của hắn. Hắn trong lòng vui vẻ nghĩ rằng mỹ nữ này thật chủ động, nhưng chưa kịp hưởng thụ, Tạ Vũ Tình đã bất ngờ bay lên và đá một cú vào bụng hắn.

"Dám giở trò lưu manh, sờ tay ta trước mặt mọi người, ngươi muốn chết rồi!"

Tên béo ngã xuống đất, ôm bụng kêu lớn, một lúc lâu sau mới bớt đau, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vũ Tình: "Cô... Cô vu oan cho tôi, còn dám đánh tôi nữa!".

Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận ra trước mặt hắn, một tay vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngươi chính là người giở trò lưu manh trước, không đánh ngươi thì đánh ai bây giờ? Có vấn đề gì thì về đồn giải quyết!".

Thấy thẻ cảnh sát, tên béo chợt hiểu, gật đầu lia lịa: "Cảnh sát tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, tôi sai rồi, không dám đùa nữa!".

Tạ Vũ Tình cười mỉm, hỏi: "Nhiệm vụ của các ngươi là gì?"

"Báo cáo cảnh sát, trường học sắp xếp chúng tôi canh giữ gần ký túc xá, ngăn cản sinh viên trốn học ra ngoài hay tới gần khu vực pháp sư khai đàn.".

"Hiểu rồi!". Tạ Vũ Tình gật đầu, đột nhiên chuyển sắc mặt: "Vậy còn không mau đi làm việc của mình!".

"Vâng vâng!". Tên béo liền vội vã đứng dậy, dẫn theo thuộc hạ bỏ chạy về phía ký túc xá, không dám liếc nhìn Tạ Vũ Tình thêm lần nào nữa.

Tạ Vũ Tình hài lòng mỉm cười, quay đầu lại, phát hiện Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc.

"Nhìn cái gì?"

"Xuất sắc!". Diệp Thiếu Dương giơ ngón cái lên, trong lòng nghĩ thầm rằng cô gái này tuy vóc dáng rất đẹp nhưng lại có tính cách bạo lực, từ nay cần phải cẩn thận khi giao thiệp với nàng.

Không lâu sau, một pháp sư xuất hiện, đi giữa đám lãnh đạo từ trường học. "Chúng ta lùi lại một chút để không gây chú ý.", Tạ Vũ Tình nhắc nhở, và họ đã lui về cuối phía sau, gần gũi với nhóm bảo vệ.

Gã pháp sư khoảng năm mươi tuổi, là một đạo sĩ, đầu đội khăn vấn, mặc đạo bào, râu dài mềm rũ, tay cầm một chiếc quạt lông ngỗng. Bên cạnh gã là một đạo đồng trẻ tuổi, mang một túi lớn trên vai, vẻ mặt rất kiêu ngạo.

"Oa, quả nhiên là cao nhân đắc đạo!". Đám bảo vệ đồng loạt tán thưởng.

"Vớ vẩn, đạo sĩ mà cũng hóa trang như Gia Cát Lượng!". Diệp Thiếu Dương bất lực lắc đầu: "Gia Cát Lượng thì liên quan gì đến đạo sĩ?"

Đoàn người tiến đến một bãi đất trống dưới ký túc xá, một lãnh đạo giới thiệu: "Lưu đạo trưởng, đây chính là nơi xảy ra những chuyện kỳ quái, mong Lưu đạo trưởng giúp dẹp yên yêu ma.".

Lưu đạo trưởng phẩy tay, tiến lên hai bước, nhìn cánh cổng lớn với hai cánh cửa khóa chặt bằng một ổ khóa lớn. Trên cánh cổng gắn một lá bùa do ai đó để lại.

"Mở khóa!". Lưu đạo trưởng chỉ tay vào xích sắt, nói rất khí phách.

Vị lãnh đạo do dự một hồi, lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Lưu đạo trưởng. Gã lại đưa cho đạo đồng, bảo cậu đi mở khóa. Cánh cổng mở ra kèm theo một luồng âm phong lạnh lẽo, tất cả mọi người đều không kìm được sợ hãi, lùi lại vài bước.

Lưu đạo trưởng ra lệnh cho đạo đồng mở bao vải, chuẩn bị hương án, đặt một chiếc lư hương cổ lên bàn, đổ gạo nếp vào và đốt ba nén nhang. Cầm trong tay Đào Mộc Kiếm, mũi kiếm chỉ lên trời, giả bộ như một đạo sĩ, gã lớn giọng tuyên bố: "Long Hổ Sơn đạo sĩ Lưu Đại Dân, phụng sắc lệnh tổ sư, trừ ma vệ đạo, bọn yêu ma quỷ quái mau đến đây nhận lấy cái chết!".

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, thấy rõ ràng gã đang bịa ra những câu chú không có thật.

Lưu đạo sĩ quơ tay múa chân, cước bộ chuyển động, hết bay rồi lại nhảy, dáng vẻ rất khôi hài. Tuy nhiên, trên mặt gã lại rất nghiêm túc, làm cho người ta nghĩ rằng gã đang thực hiện một phép thuật.

Diệp Thiếu Dương ôm cánh tay xem gã biểu diễn một hồi, mãi đến khi nghi thức tẻ nhạt kết thúc. Gã lấy từ trong tay áo ra một lá bùa màu vàng, nhận lấy bút chu sa từ tay đạo đồng và nhanh chóng vẽ vài nét trên đó, miệng niệm chú: "Lôi Thần Điện mẫu, nghe ta hiệu lệnh, tận diệt yêu ma, hoàn quy thanh minh. Cấp cấp như luật lệnh!".

Lá bùa bay vào cổng chính ký túc xá, lơ lửng trong không trung, cùng lúc đó, tiếng sấm vang lên. Dưới lá bùa hiện ra một bóng trắng mờ ảo.

Các bảo vệ hét lên hoảng hốt, đồng loạt lùi về sau. "Quỷ quái hiện hình, không nên hoảng sợ, nó không thể đối phó với Dẫn lôi phù của ta đâu!"

Âm thanh rắc rắc không ngừng vang lên, tiếng lôi cuồn cuộn, dù không nhìn thấy lôi điện thực sự nhưng thân ảnh mờ ảo kia đã biến hình, phát ra những tiếng kêu đau thương.

Tiểu Mã nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương, lo lắng hỏi: "Thiếu Dương ca, không phải cậu bảo gã là lừa đảo sao? Nhưng… nhưng trông gã khá tài giỏi đấy!".

"Muốn phá thuyền chỉ cần ba cây đinh! Lão nhân này chỉ có thể là đệ tử ngoại môn của một phái nào đó, hiểu biết một chút phép thuật, mà quỷ hồn kia căn bản không có trong ký túc xá, hẳn là gã đã nhốt vào bùa rồi giả vờ thả ra để dọa người."

Bắt quỷ mà không siêu độ, lại còn làm trò hề vụng về, đúng là vi phạm thiên đạo, Diệp Thiếu Dương dựng tóc gáy, nghĩ cách xử lý gã.

"Ầm ầm". Một tiếng vang lớn, quỷ hồn kêu lên thảm thiết, ngã phục xuống đất.

"Mọi người thấy chưa, quỷ hồn đã bị ta thu phục.". Lưu đạo sĩ vui mừng, miệng niệm chú vẽ bùa để thu quỷ hồn: "Đợi ta siêu độ cho nó xong, mọi thứ sẽ trở về bình yên!".

"Hay lắm!". Đám bảo vệ vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt, trong mắt họ, gã như một vị thần tiên.

Lưu đạo sĩ vuốt chin râu, tự mãn.

Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương tiếp cận từ phía sau, vỗ vào bả vai gã, chớp mắt nói: "Pháp sư, chưa xong đâu, bên cạnh ông còn có quỷ!".

Lưu đạo trưởng kinh hãi, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy gì, tức giận quát: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, quỷ ở đâu ra!?"

"Tôi không nói bậy, ông xem, Dẫn lôi phù bay ra kìa, không phải rất rõ ràng là có quỷ sao?"

Quả nhiên, Dẫn lôi phù bay ra từ ký túc xá, dừng ngay trên đầu Lưu đạo trưởng. Gã chưa kịp hiểu chuyện gì thì nghe thấy một tiếng răng rắc, một đạo âm lôi vô hình từ trên đỉnh đầu gã đánh xuống. Lưu đạo trưởng "Ái úi" một tiếng, nhảy dựng lên. Mọi người trố mắt nhìn, vì sao Dẫn lôi phù lại quay về đánh gã?

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương trò chuyện với Liêu Thanh Thanh về hồn phách của cô đang bị giam giữ trong âm sào tối tăm, nơi chứa đựng nhiều lệ quỷ và tà linh. Liêu Thanh Thanh cảnh báo về một quỷ nhi mạnh mẽ khiến Diệp Thiếu Dương lo lắng. Sau đó, anh nhận được thông tin từ Tạ Vũ Tình rằng có một pháp sư sẽ khai đàn làm phép tại ký túc xá, và chuẩn bị đối phó với những mối đe dọa từ thế giới tâm linh đang hoành hành xung quanh họ.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Tạ Vũ Tình, một cảnh sát xinh đẹp, đã xử lý một người béo dám quấy rối cô. Sau đó, một pháp sư tự nhận tài giỏi xuất hiện, nhưng thực chất lại là kẻ lừa đảo. Với những chiêu trò hài hước, gã đã khiến đám bảo vệ hoang mang. Tuy nhiên, Diệp Thiếu Dương nhận ra sự thật và đối chất với gã, gây ra những tình huống cam go và hài hước, thể hiện rõ nét sự xung đột giữa thực lực và dối trá.