Thanh Vân Tử cười nhàn nhạt: "Miêu Cương Vu sư?"
Nam tử trung niên mặt biến sắc, giả vờ như không nghe thấy.
"Ngươi không cần giả bộ với ta, chính ngươi đã mang anh sát đến cho nữ thi, trợ giúp hình thành sát thi!"
"Điều gì vậy?”. Người xung quanh kêu to, tản ra xa, kinh hãi nhìn nam tử trung niên.
Nam tử trung niên lúng túng, sắc mặt tái nhợt, không nói nên lời.
Thanh Vân Tử quay đầu hỏi Diệp Đại Công: "Người này có thù oán gì với nhà ngươi không?"
Diệp Đại Công há mồm, cau mày nói: "Hắn tên là Diệp Đại Bảo, là thợ mộc trong thôn chúng tôi, đồ dùng trong nhà tôi đều do hắn sửa. À, phải rồi, hai tháng trước, chân giường của nhà tôi bị hỏng, đã gọi hắn tới sửa giúp..."
Thanh Vân Tử gật đầu, mọi chuyện đã rõ ràng. Lão nhìn Diệp Đại Bảo, thản nhiên nói: "Ngươi cũng không cần giả vờ, trong người ngươi có khí tức Thi Du, ta không ngửi nhầm được. Hơn nữa, trên tay ngươi có dấu vết màu đỏ do việc chạm vào chu sa lâu ngày, tuyệt đối không sai. Đứa trẻ kia đã gây thù với ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với nó như vậy?"
Diệp Đại Bảo còn muốn giả ngu, nhưng vợ của Diệp Binh đột nhiên xông vào, khóc lóc đánh Diệp Đại Bảo: "Nhất định là do ngươi làm, nhất định là ngươi! Ngươi thật lòng độc ác!"
Cha con Diệp Đại Công vất vả kéo cô ấy lại, tỉ mỉ hỏi. Vợ của Diệp Binh là Xảo Vân, không dám giấu giếm, vừa khóc vừa kể lại bí mật ngày xưa: Nhà mẹ cô cách thôn mười mấy dặm, khi Diệp Đại Bảo còn trẻ có làm qua nghề buôn bán hàng rong, thường xuyên đến vùng lân cận nhà cô để chào hàng. Những món hàng mà hắn bán đều là đồ nhỏ xinh xắn mà hắn mang về từ phương nam. Xảo Vân cũng đã từng mua hàng của hắn, vì vậy quen biết nhau.
Có một lần, khi Xảo Vân vào núi hái rau dại, cô nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong rừng, chạy tới nhìn thì thấy Diệp Đại Bảo bị rắn độc cắn, miệng sùi bọt mép, không thể di chuyển, cô liền vội vàng xuống núi mời đại phu cứu sống hắn. Diệp Đại Bảo đến nhà cảm ơn, nhận cô làm em nuôi kết nghĩa, thịnh tình không thể từ chối, Xảo Vân cũng đồng ý.
Từ đó về sau, mỗi lần Diệp Đại Bảo đến gần đó chào hàng, đều tặng quà cho Xảo Vân. Hai người ngày càng thân thiết, Xảo Vân cũng coi hắn như anh trai, hết lòng đối đãi. Khi cô mười sáu mười bảy tuổi, dần dần hiểu rõ khác biệt nam nữ, sợ người ngoài dị nghị, nên không cho Diệp Đại Bảo đến thăm nữa.
Hai năm sau, cô kết hôn với Diệp Binh theo sự giới thiệu của người khác. Diệp Đại Bảo biết chuyện, một ngày nọ đột nhiên đến tìm cô, tặng cho cô một chiếc nhẫn vàng, bảo cô bỏ Diệp Binh để gả cho hắn.
Xảo Vân hoảng hốt, đương nhiên không đồng ý. Diệp Đại Bảo vì tức giận nên muốn cưỡng ép cô, cô cố gắng cắn vào vai hắn, làm hắn rách thịt, sau đó may mắn trốn thoát được.
Nữ nhân trên núi vốn bảo thủ, Xảo Vân lo lắng nếu chuyện này bị lộ ra, người ta sẽ hiểu lầm, hơn nữa Diệp Đại Bảo cũng chưa làm gì được cô, nên chỉ kể cho mẹ mình nghe. Về sau, Diệp Đại Bảo đã tìm cô nhiều lần, nhưng cô luôn thận trọng không cho hắn có cơ hội tiếp xúc.
Khi Diệp Đại Bảo đổi nghề thành thợ mộc, hắn không quay trở lại tìm Xảo Vân.
"Ta vốn cho rằng chuyện này đã là quá khứ... Thật không ngờ ngươi lại độc ác như vậy, dám trả thù lên đứa con của ta, thật uổng công ta năm đó cứu ngươi một mạng. Phẹt!". Xảo Vân không thể kiềm chế được cơn giận, phỉ nhổ lên mặt Diệp Đại Bảo. Chồng cô, Diệp Binh, cũng đột nhiên lao tới, vạch vai áo Diệp Đại Bảo ra, bên vai trái hắn quả nhiên thiếu một miếng thịt, còn có dấu răng nhàn nhạt!
Chứng cứ vô cùng xác thực, Diệp Đại Bảo không thể chối cãi, sắc mặt hắn xám như tro tàn.
"Ta đoán Vu thuật của ngươi chắc chắn là học được khi còn làm nghề bán hàng rong, đúng không?". Thanh Vân Tử hờ hững nói: “Khi cô ấy từ chối ngươi, ngươi vẫn ghi hận trong lòng, nhưng sao ngươi lại đợi tới bây giờ mới báo thù?"
"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn." Ánh mắt Diệp Đại Bảo tràn ngập hận ý nhìn Diệp Binh, cắn răng gằn từng chữ: "Dám cướp người phụ nữ của ta, ta sẽ khiến gia đình ngươi đoạn tuyệt dòng giống! Để các ngươi tận mắt thấy con của mình biến thành hành thi, giết sạch từng người trong nhà! Ha ha ha, mặc dù kế hoạch không thành công, nhưng sát thi đã chạy trốn, con trai nhà ngươi cũng đã trúng độc thi, không thể cứu được, ha ha ha! Tất cả các ngươi hãy chôn cùng ta đi!".
Hắn đột nhiên khoát tay, trong miệng như bị mắc vật gì, hắn cố gắng nhai, cả người kịch liệt co quắp, ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, không lâu sau thì cổ họng chảy máu mà chết!
Đoàn người chứng kiến cảnh tượng ấy không khỏi ngây người, mắt mở to nhìn thi thể Diệp Đại Bảo, không ai dám hé miệng nói gì.
Diệp Đại Công thở dài, lẩm bẩm: "Thật không ngờ hắn lại thâm độc như vậy."
"Vô Lượng Thiên Tôn, hắn lâu ngày tiếp xúc với Hắc Vu thuật đã bị cổ thuật ăn mòn, mất đi nhân tính, tính cách trở nên âm tàn ngoan độc, còn lợi dụng cổ thuật giết người để trốn tránh pháp luật, vốn dĩ thần không biết quỷ không hay. Nếu không có bần đạo, gia đình ngươi, già trẻ lớn bé sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hành thi, gây họa cho quê hương."
Diệp Đại Công cùng gia đình quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu: "Tạ ơn đạo trưởng đã cứu mạng, xin đạo trưởng mở lòng từ bi, cứu lấy đứa con của chúng tôi!"
Thanh Vân Tử đỡ ba người đứng dậy, đưa họ trở về làng.
Thi thể Diệp Đại Bảo được mang về chôn cất. Do là tự sát nên dễ xử lý hơn. Thanh Vân Tử viết một lá phù dẫn hồn, đưa hồn hắn trực tiếp đến âm ty, tránh cho hắn ở lại nhân gian gây rối.
Thanh Vân Tử quan sát tình hình Diệp Thiếu Dương, nói với nhà Diệp Đại Công rằng: "Sát thi oan khí rất sâu đậm, chắc các ngươi cũng đã hiểu, nó bị trúng Thi Du Cao, mang theo vô số oán khí, trong thời gian ngắn khó có thể giải trừ, cần điều dưỡng liên tục một năm. Ta cũng không thể ở nhà các ngươi một năm, vừa hay tiểu tử này là... kỳ tài tu đạo, ta định mang nó về Mao Sơn, nhận làm đệ tử, dạy nó Mao Sơn đạo pháp, các ngươi nghĩ sao?"
Cả nhà Diệp Đại Công nhìn nhau, Diệp Thiếu Dương là con trai duy nhất trong nhà, chắc chắn họ không nỡ để nó đi, nhưng so sánh về tính mạng thì vẫn quan trọng hơn.
"Đạo trưởng, làm đạo sĩ có phải chết cũng không được kết hôn không?". Xảo Vân lo lắng hỏi, là một người mẹ, cô chỉ quan tâm đến điều này.
"Mao Sơn tông là nhất đạo nhất mạch, không phải Toàn Chân giáo, đương nhiên có thể lấy vợ, chỉ cần nó có bản lĩnh, muốn kết hôn tám người, mười người gì cũng được.." Thấy người nhà đồng ý, Thanh Vân Tử vui mừng trong lòng, khôi phục vẻ không đứng đắn của lão.
"Nhưng mà đứa trẻ còn chưa biết chữ..."
"Cái này dễ thôi, dưới chân núi có trường học, ban ngày nó đi học, buổi tối theo ta học đạo pháp, sẽ không làm lỡ cuộc đời nó. Vô Lượng Thiên Tôn, ta không muốn nhận tiền của các ngươi, chỉ giúp các ngươi nuôi dưỡng đứa trẻ, dạy dỗ nó thật tốt. Các ngươi nếu nhớ nó thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm."
Nghe lão nói như vậy, không đồng ý cũng không được, gia đình họ Diệp cảm tạ Thanh Vân Tử, nhiệt tình thiết đãi lão một bữa ăn ngon. Sáng hôm sau, khi Thanh Vân Tử chuẩn bị rời khỏi nhà, lão để lại số điện thoại cho Diệp Đại Công, bảo ông phải chú ý vùng lân cận, khi nào có tin tức về anh sát thì lập tức gọi điện cho lão, sau đó cõng Diệp Thiếu Dương lên, gia đình lưu luyến tiễn biệt, hai bên vui vẻ rời khỏi Diệp gia thôn.
Chương truyện mô tả cuộc chạm trán giữa Thanh Vân Tử và nữ thi tại một ngôi mộ. Khi Thanh Vân Tử đang dùng phép siêu độ, nữ thi bất ngờ phản kháng, trở thành một con quái vật đáng sợ. Hỏa lực từ ngọn lửa khiến tình hình trở nên căng thẳng, đặc biệt khi một anh sát xuất hiện từ bụng của nữ thi. Thanh Vân Tử phải sử dụng Tảo Mộc Kiếm để tiêu diệt nữ thi, nhưng anh sát lại trốn thoát. Cuối cùng, ông lo ngại về sự quay trở lại của anh sát và dặn dò thôn dân chuẩn bị đối phó.
Trong chương này, Thanh Vân Tử khám phá bí mật của Diệp Đại Bảo, một người thợ mộc với quá khứ đen tối. Sau khi tiết lộ rằng hắn đã dùng vu thuật để tạo ra sát thi, hắn bị chứng minh là kẻ thù của gia đình Diệp Đại Công. Xảo Vân, vợ của Diệp Binh, cũng bật mí quá khứ đau thương với Đại Bảo. Cuối cùng, Đại Bảo phải tự sát để thoát khỏi sự truy đuổi của pháp luật, để lại trong lòng mọi người nỗi ám ảnh và thương cảm. Diệp Thiếu Dương được Thanh Vân Tử nhận làm đệ tử, mở ra hy vọng mới cho gia đình.
Thanh Vân TửDiệp Đại CôngDiệp Đại BảoDiệp BinhXảo VânDiệp Thiếu Dương