Qua qua lớn tiếng quát: “Các ngươi ở đây lâu quá, mà quên hai chữ ‘Thiên sư’ có ý nghĩa gì sao?”
Một nhóm quỷ giả vờ châm biếm: “Nhóc con, ngươi đang lừa ai? Ngươi nói ngươi là thiên sư thì là thiên sư à? Thiên sư trên nhân gian đến đây để làm gì? Dù cho thật sự là thiên sư thì đã sao? Đừng quên đây là nơi nào!”
“Không cho hút, thì chúng ta tự hút!” Nói xong, một đám quỷ từ phía trước chia ra và nhào tới.
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Tốn thời gian thật.”
Anh rút Câu Hồn tác từ hông, quét ngang về phía hai con quỷ từ đối diện bay tới. Hai con quỷ phóng ra quỷ khí để chống lại, nhưng chỉ làm cho Câu Hồn tác dừng lại trong nháy mắt, rồi lại tiếp tục đánh xuống. Vừa chạm vào chúng, chưa kịp kêu lên thì đã tan biến thành tinh phách.
Cùng lúc đó, Tiểu Mã cảm thấy vai mình nặng xuống, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy một cái miệng thối rữa đang mở rộng, dùng âm thanh ngọt ngào dụ dỗ: “Ngoan, cho ta hít một hơi nào, chỉ một hơi thôi….”
“Hút cái con mẹ ngươi!” Tiểu Mã liền đấm nó một cái, trong miệng còn chửi: “Lão tử cho ngươi một quyền thành như điên luôn!”
Một đấm trực tiếp vào mặt con quỷ, dẫu không mạnh như Diệp Thiếu Dương nhưng cũng đã khiến nó phun ra một ngụm quỷ huyết, kêu lên rồi bị đánh bay ra ngoài.
“Đệch, sao ta lại mạnh đến vậy?” Tiểu Mã nhìn lại nắm tay của mình, thật sự ngạc nhiên về sức mạnh của mình. Lúc này, một con quỷ khác nhào tới, Tiểu Mã lại nhắm thật chính xác và một đấm đánh vào yết hầu nó, đánh bay nó đi, khiến nó phải che lại chỗ yết hầu khi bay lên.
Tiểu Mã phấn chấn, chủ động tiến tới, dùng hai nắm đấm đánh bay hai con quỷ còn đang ngơ ngẩn. Trong lòng cậu thốt lên, thật sảng khoái khi đuổi tà ma! Lúc này, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng tiêu diệt hết lũ quỷ hồn chắn đường, đột nhiên cảm thấy dưới chân có chút lay động, vội vàng nhìn về phía bên phải, thấy ở xa có một ngọn núi đen đang đong đưa qua lại. Từ xa trông lại như có thứ gì đó từ dưới chân núi muốn chui ra.
“Lại đến thêm một đại gia hỏa?” Tiểu Mã xoa tay. “Xem bản thiên sư đây.”
Vừa nói xong, Diệp Thiếu Dương đã đá vào mông cậu: “Đi nhanh thôi, sơn yêu đến kìa!”
“Sơn yêu là gì?” Tiểu Mã ngẩn ra. “Ngươi không đánh lại à?”
“Làm gì có thời gian để đánh!” Diệp Thiếu Dương nắm chặt cánh tay Tiểu Mã, kéo cậu chạy như điên về phía trước, Qua qua ở phía trước mở đường, ven đường có không ít quỷ hồn tụ tập đến.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Thiếu Dương, Tiểu Mã không ngừng rải tiền giấy dọc đường, những con quỷ thấy Diệp Thiếu Dương thể hiện sức mạnh đáng sợ đều trở nên hiền lành, chỉ nghĩ đến việc cầu tài, sau khi cầm tiền liền nhanh chóng lùi lại, nhường đường cho ba người.
Cuối cùng, ba người đi đến bên cạnh một cây cầu hoàn toàn làm bằng gỗ. Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền nhận ra đây là Âm hòa mộc chế tạo, âm hòe tị thủy, không bị oán khí dưới sông ăn mòn.
Trước khi bước lên cầu, Tiểu Mã quay đầu nhìn lại phía sau, thấy một cái bóng ảnh từ ngọn núi xa chạy như điên đến. Tiểu Mã đang muốn nhìn rõ, thì bị Diệp Thiếu Dương kéo lên cầu, quay đầu lại nhìn, thì cảm giác như đã nhảy qua một không gian khác. Phía sau dù cảnh vật vẫn như vậy nhưng cái tên khổng lồ kia cùng với những cô hồn dã quỷ đều không thấy đâu nữa.
Mới đi được nửa cây cầu, phía trước xuất hiện vài bóng người, đều mặc đồ quỷ sai. Một tên đang đội mũ đen nhọn, tiến lên một bước quát lớn: “Hà kiều trọng địa, cô hồn dã quỷ chớ đến gần!”
Qua qua lập tức bước lên trước nói: “Thiên sư giá lâm, có chuyện quan trọng cần làm, xin hãy cho qua.”
Mấy tên quỷ sai ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không nhiều lời, lấy từ trong túi ra thiên sư bài, phát ra một đạo mây tía bằng cương khí.
Cái này không thể nào giả được.
Mấy tên quỷ sai chắp tay hành lễ, không dám nói nhiều, lui qua một bên.
Ba người Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vượt qua cây cầu, tiến về phía trước. Dọc đường gặp không ít quỷ hồn, bọn họ mặc đủ loại trang phục, từ hiện đại đến cổ đại, có người thì nâng cục đá, có người thì nâng cọc gỗ. Khi thấy ba người Diệp Thiếu Dương, họ đều dùng ánh mắt tò mò mà nhìn, rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu Mã lập tức hỏi Qua qua về lai lịch của đám quỷ kia, Qua Qua giải thích, họ là những quỷ dịch, giống như công nhân ở dương gian, đều phải làm việc ở âm phủ.
“Âm phủ thì cần làm việc gì?” Tiểu Mã tò mò hỏi.
“Rất nhiều việc, như việc thủy lợi, tu sửa đường cầu, cung điện, không phải quỷ đi làm thì ai làm đây, đừng bảo các quan lớn tự mình làm.”
Tiểu Mã nghe xong liền giật mình: “Quỷ không phải có thể dùng pháp thuật để biến ra các thứ sao? Những việc chỉ cần dùng pháp thuật, sao lại cần tự mình làm?”
Qua Qua liếc cậu: “Ngươi nghĩ nhiều quá! Quỷ thuật chỉ có tác dụng với đồ vật sống, còn những việc khác thì cũng giống như nhân gian, giống như xây nhà cũng cần gạch ngói để xây.”
Khi họ đang nói chuyện, đi vào một chân núi nhỏ, bên cạnh có rừng cây. Diệp Thiếu Dương định đi qua thì có vài đứa trẻ từ trong bụi cỏ bay ra, hung tợn nói: “Muốn làm gì đó!”
Qua Qua huýt sáo một cái, tự tin nói: “Các ngươi không nhận ra lão đại à?”
Mấy con tiểu quỷ lập tức sửng sốt, nhìn kỹ lại thì mặt mày rạng rỡ, thân thiết tiến đến.
Trong bụi cỏ không ngừng có tiểu quỷ chui ra, trong đó có một con ra sau, nhào về phía Diệp Thiếu Dương, mếu máo gọi: “Cha, ngươi đã đến rồi!”
Diệp Thiếu Dương nghe nó gọi như vậy thì hai chân lập tức nhũn ra, nhìn kỹ lại thấy quen quen, bỗng nhiên nhớ ra:
“Thất bảo, là tiểu quỷ mà Trang Vũ Ninh đã nuôi dưỡng!” Anh kinh ngạc nói: “Ngươi sao lại ở đây?”
Thất bảo vui vẻ bổ nhào vào lồng ngực hắn, nói: “Cũng may là nhờ cha. Trước kia Thôi Phủ Quân thấy tin của người đưa nên cũng bán cho chút mặt mũi, cho ta đảm đương quỷ dịch, phụ trách cùng bọn họ trông coi Vong Tình Cốc. Cha đã cùng mẹ kết hôn chưa? Mẹ ta giờ thế nào?”
Diệp Thiếu Dương bị nó gọi từ ‘cha’ đến ‘cha’ mà không biết nói sao, đành phải chuyển đề tài, nhìn các tiểu quỷ mà hỏi: “Các ngươi cũng đang ở đây trông coi sao?”
Qua Qua đáp: “Đúng vậy, bọn chúng đang chờ luân hồi, tạm thời phải trông coi nơi này.”
Nhìn Thất bảo, Qua Qua nói: “Lão đại có đứa con rất khó lường, mỗi ngày đều lấy chiều bài của ngươi mà ở đây quậy, không dám chọc. Khi ta không có ở đây, nó liền trở thành lão đại.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, nếu biết như vậy thì đã đưa nó đi luân hồi sớm, để tránh ở lại âm phủ mà làm hỏng thanh danh của mình.
Tiểu Mã vỗ vai anh, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, ngươi thật là mạnh mẽ nha, người ta tốt xấu gì cũng đã kết hôn rồi mới làm cha, còn ngươi chưa kết hôn mà con đã lớn như vậy rồi…”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp phản bác thì Qua Qua đã hỏi tiểu đệ giúp anh việc này: “Tình hình thế nào rồi?”
Một tiểu cô nương nhỏ trả lời: “Hai tên kia đã xông vào Phong Đô đại thành, đang chiến đấu với âm binh, có ý định đánh đến Uổng Tử Thành, nhưng chưa xong, vẫn đang bị chặn lại.”
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã và Qua Qua đối mặt với một nhóm quỷ giả vờ châm biếm. Với sức mạnh của mình, họ tiêu diệt các quỷ hồn và phát hiện một đại gia hỏa từ ngọn núi. Sau khi vượt qua cây cầu bằng âm hòa mộc, họ gặp nhiều quỷ dịch, bao gồm Thất Bảo, tiểu quỷ mà Diệp từng quen biết. Thất Bảo tiết lộ thông tin quan trọng về những kẻ xâm lược vào Phong Đô đại thành, tạo nên một cuộc chiến sắp xảy ra.
Trong chuyến đi vào âm phủ, Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã và Qua Qua băng qua Âm Thủy Hà. Tiểu Mã thắc mắc về quy tắc của âm phủ và sự chuyển đổi của đồ vật từ dương gian. Họ chạm trán với những quỷ hồn và quái vật khủng khiếp trong nước, khiến Tiểu Mã cảm thấy sợ hãi. Diệp Thiếu Dương khéo léo xử lý tình huống, đồng thời dùng tiền giấy để xoa dịu các cô hồn đang đói khát, tạo nên một hành trình đầy ly kỳ và căng thẳng.