Lý Đa tiến đến bên giường, liếc nhìn thi thể của bà lão và lẩm bẩm: "Tiểu Mã, nhìn cậu béo như vậy, đè bà lão bẹp dí rồi kìa!". Tiểu Mã nhìn lại, nhất thời ngẩn người, phát hiện Lý Đa nói không sai, thi thể bà lão bị cái bụng đầy mỡ của cậu đè bẹp như một tờ giấy. "Đệt, có phải nói quá không? Tôi còn chưa tới 100 kg! Nhưng mà…"
"Không liên quan đến cậu!" Diệp Thiếu Dương nói: "Đây chỉ là một cái xác, chân thân của bà ta ở chỗ khác." Mọi người cúi đầu nhìn thi thể nằm trên mặt đất, đã bị Diệp Thiếu Dương và con rết ba đuôi phá hủy đến nỗi không còn hình dáng, ai nấy đều nhíu mày.
Lý Đa thắc mắc: "Tôi thật không hiểu nổi, Thiếu Dương ca, sao một người lại có tới hai thân thể, và cả hai đều cùng tồn tại như vậy?".
Diệp Thiếu Dương mỉm cười giải thích: "Nó không phải cương thi, cũng không phải quỷ, mà chỉ là thi sống. Thi sống tu luyện đến một trình độ nhất định sẽ như côn trùng lột da, thay lớp da cũ bằng lớp da mới để tiếp tục tu luyện và thăng cấp tu vi. Thi thể trên giường chỉ là lớp da của nó, không có nội tạng, cho nên bị đè một cái là bẹp dí ngay."
Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể trên mặt đất, nói: "Chúng ta đến đúng lúc nó vừa mới lột da xong, chưa đến phân nửa tu vi, nếu không muốn giết nó thì phải tốn khá nhiều sức lực." Mọi người nghe xong thì vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi.
"Không thể ngờ rằng lại có chuyện như vậy, kiến thức nhân loại thật rộng lớn!” Tạ Vũ Tình lắc đầu bất đắc dĩ: "Nhưng tại sao trong bụng bà ta lại có con rết? Bà ta đã bỏ nó vào đó sao?"
"Dĩ nhiên không phải!" Diệp Thiếu Dương khẳng định: "Có một kẻ khác đã bỏ con rết ba đuôi vào trong bụng bà ta, dùng máu thịt của bà ta để nuôi dưỡng nó, bảo vệ khu vực này. Một con thi sống kết hợp với một con rết ba đuôi, hình thành cặp song sát bảo vệ vững chắc! Nếu người bình thường xông vào, chắc chắn sẽ trở thành món ăn của chúng."
Tạ Vũ Tình nhíu mày hỏi: "Bảo vệ cái gì, ở đây không có gì cả!?"
"Đáp án nằm trong phòng." Diệp Thiếu Dương tiến đến cửa và chiếu đèn pin vào bên trong, phát hiện một căn phòng nhỏ, bên trong trống rỗng chỉ có một cái giếng. Diệp Thiếu Dương lại gần miệng giếng, cảm thấy một luồng âm phong thổi tới, chiếu đèn pin xuống, thấy giếng sâu khoảng ba mét, dưới đáy là lớp xi măng, bên cạnh là một hốc nằm ngang.
"Phía dưới có gì không?" Tiểu Mã khẩn trương hỏi.
"Muốn tìm chính chủ thì phải xuống dưới! Tôi cần sự giúp đỡ của các cậu, nhưng phía dưới rất nguy hiểm, không thể đảm bảo an toàn cho các cậu. Nếu không muốn mạo hiểm, các cậu cứ đứng ở trên chờ đi, cũng không sao cả!" Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Tạ Vũ Tình trước.
"Tôi đi, đây là vụ án của tôi, dù có mạo hiểm tôi cũng phải đi!" Tạ Vũ Tình trả lời.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục nhìn lão Quách. Lão Quách xoa tay và nói: "Tiểu sư đệ, đệ không phải ông chủ, mạo hiểm như vậy, thật không có gì tốt để cho ta…".
"Sau khi thành công, tôi sẽ đưa huynh ba vạn đồng thù lao."
"Hắc hắc, có tiền là được, OK!" Tiểu Mã không đợi Diệp Thiếu Dương hỏi, ánh mắt sáng lên nói: "Tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn ba vạn."
"Cậu đứng sang một bên, hết tiền rồi, không cho cậu xuống!" Diệp Thiếu Dương không vui đáp lại, sau đó quay sang Lý Đa: "Chuyện này không liên quan đến cậu, không cần mạo hiểm, cứ ở trên canh chừng giúp tôi, nếu gặp phải quỷ hồn hay vật gì, cậu cứ dùng thứ này đâm vào chúng!". Nói xong, hắn đưa cho Lý Đa Đào Mộc Kiếm và một chuỗi bùa hộ mệnh.
Lý Đa nhận lấy, nét mặt có chút lo lắng, gật đầu nói: "Yên tâm, nếu có quỷ đến, tôi sẽ giết nó."
Diệp Thiếu Dương biết Lý Đa rất quyết tâm liều mạng, cười nói: "Cậu cũng không cần liều mạng đâu, nếu đánh không lại thì bỏ chạy, nhớ phải đến miệng giếng hét to lên cho chúng tôi biết, đừng dây dưa với chúng."
Ba người leo lên miệng giếng, nhanh chóng nhảy xuống, dùng đèn pin chiếu rọi thì thấy đối diện có một cái hốc quanh co, vừa đủ cho hai người đi qua. Đi được vài bước, họ nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại phát hiện Tiểu Mã đang lén theo sau, tức giận nói: "Không phải đã bảo cậu đừng xuống đây sao? Tôi không có ba vạn đồng để cho cậu đâu!”
Tiểu Mã cười hắc hắc: "Sao tôi có thể lấy ba vạn đồng của cậu được, đến lúc đó cậu muốn cho bao nhiêu cũng được.”
Bốn người đi lòng vòng trong hốc một hồi thì phát hiện ra phía trước có tia sáng, họ nhanh chóng đi tới, thấy hốc đã kết thúc, bên ngoài lộ ra một thung lũng.
Diệp Thiếu Dương quan sát, trong thung lũng có một cái dốc, không nhìn thấy đầu bên kia, chỉ thấy bên này có hai bãi đất lớn, cỏ dại mọc um tùm, vài dòng suối nhỏ hình cánh quạt tản mát qua những bụi cỏ, hội tụ tới một bên sườn núi.
Diệp Thiếu Dương leo lên sườn núi, ngẩng đầu nhìn, hít vào một hơi khí lạnh: bãi cỏ phía trên sườn núi có hàng trăm cỗ thi thể xếp chồng lên nhau, cả người mọc đầy lông xanh như cỏ, chân nằm bên ngoài, đầu nằm bên trong, tạo thành một vòng lớn. Ở giữa có một nấm mồ và một cái quan tài, chín dòng suối nhỏ cách đó không xa hội tụ thành một đầm nước, phía trên tràn đầy hắc khí như một đám mây đen, che phủ mặt đầm.
Tạ Vũ Tình kêu lên thất thanh: "Ôi Chúa ơi, những thứ này đều là người chết sao?"
"Lục mao cương thi, còn gọi là thi linh, kém thi ma một bậc." Diệp Thiếu Dương thẫn thờ nhìn đống lục mao cương thi, thở dài nói: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều lục mao cương thi như vậy. Hôm nay phải làm lớn rồi!".
Tạ Vũ Tình hỏi: "Chúng có tỉnh không, vì sao tất cả đều nằm bất động như thế?"
"Sẽ không tỉnh, chúng đã bị định hồn, cô có đến trước mặt chúng cũng không tỉnh, nhưng chút nữa sẽ khác!" Diệp Thiếu Dương nói xong bước vào giữa đám lục mao cương thi, dừng lại quan sát một chút, tất cả cương thi đều ngửa mặt lên trời, biểu tình dữ tợn, khóe môi lộ ra hai hàm răng nanh, xuyên qua lớp lông xanh thưa thớt có thể thấy chúng đều mặc quân phục Nhật Bản, chứng tỏ lúc sinh tiền chúng đều giữ chức vụ khác nhau.
Tất cả cương thi đều là quân nhân Nhật Bản. Tiểu Mã đi theo phía sau Diệp Thiếu Dương, trong lòng hồi hộp lo sợ khi bất thình lình có cương thi nhảy lên dọa. Đến bên đầm nước, Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống quan sát.
Đầm nước hình tròn, rộng hơn mười mét vuông, được chín dòng suối hội tụ lại nên nước rất trong sạch, nhưng chính giữa đầm lại có một màu xám ngầu đục, rất dị thường và tỏa ra mùi khó ngửi.
"Tiểu Diệp tử, phía dưới này có thủy thi không?" Tiểu Mã lo lắng hỏi, nhớ lại dáng dấp của thủy thi trước đó khiến cả người anh nổi da gà.
"Nếu có thủy thi thì cũng không sao!" Diệp Thiếu Dương đứng dậy quan sát bốn phía, trong lòng đã rõ, quay đầu nói với lão Quách: "Sư huynh, huynh đã từng học phong thủy, có nhìn ra chỗ này như thế nào không?"
Lão Quách khi vào thung lũng đã có quan sát phong thủy một chút, vừa nghe hắn nói liền lấy la bàn ra, dựa theo Phân Kim Định Huyệt Thuật (1) tính toán một chút, hoảng hốt kêu lên: "Đây là thế Cửu Âm Liên Hoàn!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, quan sát xung quanh, từ tốn nói: "Chín dòng suối nhỏ hội tụ thành một đầm nước, tượng trưng cho Cửu Âm Liên Hoàn, đây đúng là một nơi nuôi thi cực tốt; những con cương thi bị định hồn, tu luyện sinh ra thi khí đều dựa vào đầm nước này, sau đó cung cấp cho vị chính chủ nằm trong quan tài!"
Diệp Thiếu Dương lướt qua đầm nước, tiến tới gần nấm mồ, cảm nhận được một luồng âm phong thổi qua mặt, hắn tiến sát quan tài, chăm chú đánh giá, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hoảng hốt nói: "Lại là Âm Trầm Mộc (2)!"
(1) Phân Kim Định Huyệt Thuật: Là một thuật phong thủy mà đến nay chỉ còn một số ít Mạc Kim Giáo Úy còn nắm giữ. Dùng la bàn phân kim, tính toán vị trí để định phương và dự đoán hung cát.
(2) Âm Trầm Mộc: Còn gọi là gỗ mun, là loại gỗ bị chôn sâu trong nước, có màu đen như than đá và có tính chất vật lý bị thay đổi.
Trong một cuộc đụng độ kịch tính, nhóm Diệp Thiếu Dương vấp phải một bà lão bị quỷ ám, nội tạng của bà ta bất ngờ bật ra và sinh ra một con rết ba đuôi khổng lồ. Diệp Thiếu Dương và đồng đội phối hợp chặt chẽ để tiêu diệt con rết, sử dụng hùng hoàng làm vũ khí. Tuy nhiên, trong quá trình chiến đấu, Tiểu Mã một lần nữa rơi vào tình huống dở khóc dở cười khi bị phun nước hồ tiêu, dẫn đến những màn hóm hỉnh giữa các nhân vật trong lúc cứu bạn.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và các đồng đội khám phá một thung lũng chứa hàng trăm cỗ thi thể. Họ phát hiện ra sự tồn tại của một thi thể sống kết hợp với một con rết ba đuôi, và một nguồn năng lượng kỳ lạ xuất phát từ một cái giếng. Sau khi tiếp cận đầm nước giữa thung lũng, họ nhận ra đây là nơi nuôi thi, với những cương thi bị định hồn. Diệp Thiếu Dương lên kế hoạch hành động để đối phó với tình hình nguy hiểm này.