Diệp Thiếu Dương tỉnh dậy nhiều lần, mỗi lần đều nghĩ rằng trời đã sáng, nhưng bên ngoài vẫn tối đen, buộc phải tiếp tục ngủ. Cuối cùng, khi không thể ngủ được nữa, anh đành phải dậy, rửa mặt và kiểm tra điện thoại, bất ngờ khi thấy giờ đã là 8 giờ. Nhìn ra ngoài trời vẫn tối đen, anh tự hỏi liệu điện thoại của mình có bị hỏng không. Thế nhưng, vì đã 8 giờ mà trời vẫn chưa sáng, anh bật đèn và rời khỏi giường.
Trong phòng của anh, Tiểu Mã cũng tỉnh dậy, nên Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi: “Mấy giờ rồi?” Tiểu Mã lầm bầm: “Không biết, có thể đồng hồ của ta sai.” Hắn bực bội nói rằng dù đã 8 giờ, nhưng trời vẫn chưa sáng.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy có gì đó không ổn, liền chạy đến chỗ Tiểu Mã, cầm điện thoại của hắn so với điện thoại của mình và nhận ra thời gian hoàn toàn giống nhau. Anh thắc mắc: “Sao lại như thế này?” Cả hai đều lộ vẻ hoảng hốt. Tiểu Mã giả thích: “Có lẽ do trời nhiều mây nên vẫn chưa sáng.” Nhưng Diệp Thiếu Dương đã phủ nhận, khẳng định rằng dù trời có nhiều mây cũng không thể tối đến vậy. Anh chạy tới cửa sổ và mở ra, một làn sương đen như khói tràn vào phòng.
“Đó là tử khí!” Diệp Thiếu Dương kêu lên, khiến Tiểu Mã giật mình hỏi: “Cái gì?” Không còn thời gian để giải thích, anh lập tức phóng ra cửa, va phải Nhuế Lãnh Ngọc, khiến cô sợ hãi và chuẩn bị phản kháng. Diệp Thiếu Dương phải nhanh chóng nói: “Là tôi!”
Sau khi được xác nhận, Nhuế Lãnh Ngọc thắc mắc: “Sao lại thế này?” Diệp Thiếu Dương không rõ, nhưng khi ra tới ban công, họ thấy trên bầu trời, tử khí cuộn cuộn như mây đen bao trùm mọi nơi. “Tử khí quá nồng đậm!” Anh thở dài chia sẻ với họ. “Có thể liên quan đến Quỷ Mẫu!”
“Cái gì là tử khí?” Tiểu Mã thắc mắc. Diệp Thiếu Dương giải thích: “Đó là một loại khí tức có thể biến người sống thành hành thi. Khi hít vào, chẳng bao lâu nữa người sống sẽ trở thành hành thi.” Nhìn lên, họ thấy tử khí đang thành hình xoáy trên không trung, từ từ xà xuống toàn thị trấn.
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Lần này phiền phức lớn rồi!” Họ chỉ có thể tìm cách cứu giúp mấy trăm hộ gia đình trong bốn thôn trang. Anh nói với Tiểu Mã: “Gọi điện cho Diệp bá, thông báo cho các thôn trưởng khác, dùng loa phát thanh kêu gọi mọi người mau chạy xuống dưới chân núi trốn vào nơi thấp hơn, tránh xa tử khí!”
Tiểu Mã lập tức thực hiện theo chỉ thị, vừa bấm điện thoại vừa nói: “Chạy xuống dưới chân núi cũng không ổn, mây đen sớm muộn gì cũng sẽ áp xuống.” “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác,” Diệp Thiếu Dương đáp. Đúng lúc này, Nhuế Lãnh Ngọc kéo anh, mắt nhìn về phía một vùng sáng phía xa, nơi có một cột sáng trắng đang đẩy lùi tử khí.
Diệp Thiếu Dương ngay lập tức nhận ra: “Đó là từ đường Diệp gia trên đỉnh núi!” Anh cảm thấy có điều gì đặc biệt xảy ra. Khi Tiểu Mã kết nối được với Diệp bá, Diệp Thiếu Dương đã nhanh chóng yêu cầu thông báo tới dân chúng, khuyến cáo mọi người phải nhanh chóng di chuyển về phía Tập mà không cần mang theo bất cứ thứ gì, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi dọn dẹp hồi lâu, họ phải nhắc nhở mọi người chỉ mang theo những vật dụng quan trọng và nhanh chóng di chuyển về phía có ánh sáng tỏa ra. Khi vừa chạy tới nơi này, ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nhưng ở cuối đường phố, bầu trời vẫn còn bị bóng đen bao phủ, tạo ra một ranh giới rõ rệt. Những cư dân trong trấn cũng đã được đánh thức, họ tụ tập xa khỏi vùng đen, lo sợ và khóc lóc vì không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên, một người phụ nữ quỳ xuống trước mặt Diệp Thiếu Dương, ôm chặt lấy chân anh và khóc lóc. Sau khi Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã nâng cô dậy, cô mới thổ lộ rằng chồng mình mới qua đời không lâu, và tối qua, cô nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng khóc lóc, nhưng không dám mở cửa. Cô đã đoán rằng đây chính là lý do khiến mình phải nhảy ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương tỉnh dậy trong một buổi sáng u ám, nhận ra rằng trời vẫn tối dù đã 8 giờ. Cùng với Tiểu Mã và Nhuế Lãnh Ngọc, anh phát hiện tử khí đen bao trùm thị trấn, có nguy cơ biến người sống thành hành thi. Họ lập tức tổ chức di tản cho dân chúng đến nơi an toàn, đồng thời phát hiện ra một cột sáng bí ẩn từ Diệp gia có thể liên quan đến sự việc. Trong lúc hỗn loạn, họ chứng kiến nỗi sợ hãi và mất mát của người dân khi một người phụ nữ cúi lạy Diệp Thiếu Dương để cầu cứu.
Diệp Thiếu Dương và nhóm của mình thảo luận chiến lược tấn công Quỷ Mẫu để giải cứu Tuyết Kỳ. Họ quyết định chọn Nhuế Lãnh Ngọc để kiềm chế Tuyết Kỳ trong khi phần còn lại vây công Quỷ Mẫu. Khi mọi người chuẩn bị cho hành động, một nguy hiểm bất ngờ xuất hiện ở Diệp gia thôn, khiến Diệp lão nhân và lão thái gặp phải tình huống khủng khiếp với những hiện tượng ma quái, mang lại sự hồi hộp và căng thẳng cho câu chuyện.