Hai mỹ nữ vội vã đuổi theo, nhẹ nhàng phất tay làm rách tấm màn chắn bằng máu, để lộ lỗ hổng mà Tu La Quỷ Mẫu đang chui vào.

“Diệp Thiếu Dương, ta chờ ngươi, tìm ta để quyết đấu…”

Giọng nói của nàng chưa kịp dứt thì bóng hình đã biến mất. Hai mỹ nữ không đuổi theo mà tiến đến bên Diệp Thiếu Dương, một người nâng tượng đá sắp đổ, người kia ôm Diệp Thiếu Dương dìu ra ngoài.

Hơi thở thơm ngát từ người mỹ nữ khiến Diệp Thiếu Dương dù đang yếu đuối nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn khuôn mặt của nàng. Nàng rất đẹp, nhưng… không quen biết.

Diệp Thiếu Dương định hỏi cho rõ ràng nhưng bỗng cảm thấy đau nhức, mệt mỏi, làm hắn dần mơ hồ, rồi ngất đi. Ý thức chìm nổi trong vài cơn mê, cuối cùng dẫn hắn đến một giấc mơ kỳ lạ: Trong màn đêm đen tăm tăm, hắn đứng đơn độc dưới chân một ngọn núi, trước mặt là núi non hùng vĩ, âm thanh kỳ quái vang vọng khắp nơi, khiến hắn rợn người.

Diệp Thiếu Dương không biết mình đang mơ, nhưng cảm thấy kỳ lạ khi xuất hiện ở đây. Quay lại nhìn, hắn thấy một khoảng đất trống rộng lớn, với nhiều ngôi nhà cũ kỹ, có vẻ như là nhà xưởng, cỏ dại mọc um tùm, với dây thường xuân bò đầy.

Trên mặt đất vương vãi linh kiện và đồ vật máy móc đủ thứ. Phía trước, có một dáng người cao lớn, đang chậm rãi tiến gần. Theo bản năng, Diệp Thiếu Dương đi theo sau.

Bóng trắng ấy xuyên qua khu dân cư, rồi lên một con đường nhỏ dẫn lên núi. Diệp Thiếu Dương theo sau, khi leo lên đến một nửa, bóng trắng đã đứng ở đỉnh núi. Hắn cách khoảng mười mét thì dừng lại quan sát. Người này mặc đạo bào trắng, tóc buộc cao như đạo sĩ, đứng trên đỉnh núi với vạt áo phất phơ, tóc dài bay trong gió, toát lên một khí chất tiên phong.

Hắn chậm rãi xoay người, đối diện với Diệp Thiếu Dương.

“Đại sư huynh!”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên kêu lên, người trước mặt chính là Đạo Phong, đúng là Đạo Phong khi còn trẻ hơn hai mươi tuổi. Mặc dù chỉ là trong giấc mơ, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có chút ý thức, nhận ra mười mấy năm trôi qua mà Đạo Phong không hề già đi, điều này thật đáng sợ, bởi chỉ có một khả năng: hắn đã chết.

“Quỷ hồn sẽ không bị già đi.”

Đạo Phong lặng lẽ nhìn hắn và hỏi: “Sao ngươi lại theo ta?”

Diệp Thiếu Dương ngây người, cũng không rõ vì sao mình theo hắn.

“Không cần theo ta.”

Nói xong, hai mắt Đạo Phong bỗng nhiên rơi lệ, trông rất kỳ quái.

“Ngươi đi con đường của ngươi, không cần theo ta, ta… sẽ giết chết ngươi!”

“Giết chết ta?” Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn hắn. Đạo Phong mặt đầy huyết lệ, đầu bỗng xuất hiện một cái khe, rồi thêm một cái nữa, nhanh chóng lan ra khắp đầu, sau đó… lan đến mặt hắn và vỡ nát, khiến một sức mạnh mạnh mẽ bùng nổ, Diệp Thiếu Dương bị quét bay ra ngoài, đôi mắt hoàn toàn chìm trong bóng tối. Sau đó, hắn từ từ mở mắt ra.

Hắn thấy một đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Thức dậy, thức dậy, chủ nhân cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!”

Một giọng nói vui mừng vang lên. Diệp Thiếu Dương nhìn kĩ và nhận ra đó chính là cô bé đã cứu mình lúc nãy, nhìn chỉ hơn mười tuổi, vẫn chưa trưởng thành nhưng có thể hình dung được sẽ trở thành một mỹ nhân trong tương lai.

Trên người thiếu nữ toả ra một nguồn yêu khí nồng nặc.

Yêu tinh? Sau nhiều năm tiếp xúc với quỷ yêu tà linh, Diệp Thiếu Dương không còn kỳ thị gì với yêu, hắn nghĩ rằng họ cũng giống như người bình thường, nhưng hắn vẫn cảm thấy không quen biết.

“Ngươi là ai?”

Diệp Thiếu Dương cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng đầu vẫn choáng váng, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Mỹ nữ lập tức đưa tay đỡ hắn ngồi dậy.

Cảm nhận được sự chăm sóc như vậy, Diệp Thiếu Dương thấy lâng lâng, nhưng lại nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc có thể đang ở bên cạnh, nên vội vàng đẩy cô bé ra, đánh giá từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Chủ nhân, ta là Tiểu Bạch.”

Mỹ nữ mỉm cười. “Ngươi rất tuấn tú, ta không thể nhận nhầm được.”

“Tiểu Bạch?”

Cái tên này… Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cảm thấy cô bé có vẻ không bình thường.

Bên cạnh, một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Diệp Thiếu Dương, người ta vượt ngàn dặm để tìm ngươi, sao ngươi lại có thái độ như vậy?”

Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn, thấy một cậu bé hơn mười tuổi, trong ánh mắt có sự quyết tâm, chắc hẳn là một pháp sư, nhưng nhìn kỹ lại thì lại không quen biết.

“Ngươi là ai?”

“Cậu ta là người hộ tống Tiểu Bạch tỷ tỷ tới đây, là đạo sĩ của Long Hổ Sơn.”

Một giọng nữ thỏ thẻ trả lời.

Diệp Thiếu Dương lần thứ hai quay lại nhìn và thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang mỉm cười với mình, có vẻ quen mặt nhưng hắn không nhớ ra ngay được, trong lòng bực bội kêu lên: “Các ngươi là ai, sao đều giống như rất quen thuộc với ta, ai giải thích cho ta rõ một chút đi!”

Mỹ nữ bĩu môi, nắm tay Diệp Thiếu Dương, bất mãn nói: “Sao chủ nhân lại không nhớ rõ ta, trước đó ngươi còn nhìn ta tắm cơ mà…”

“Phốc…”

Diệp Thiếu Dương không có việc gì nhưng vừa nghe câu này lập tức phun ra một ngụm máu tươi, quay lại nhìn thì thấy Nhuế Lãnh Ngọc đang đứng trong đám người, ánh mắt thẳng về phía hắn, khóe miệng cười nhếch lên một tia mỉa mai.

Diệp Thiếu Dương xoa xoa miệng, nhìn mỹ nữ trước mặt, vô lực gật đầu, “Ta nhớ ra rồi, ngươi là Quả Cam, là mỹ nhân ngư.”

“Nam nữ thụ thụ bất thân, buông ta ra trước đã.”

Quả Cam hưng phấn vỗ tay: “Không sao, ngươi là chủ nhân của ta, sao lại không được?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, gần như tức đến ngất xỉu, phất tay nói: “Trước khi đến nơi này, không phải ta đã đưa ngươi xuống nước để về nhà rồi sao, sao còn không đi?”

Quả Cam mỉm cười, “Bởi vì, ta không nỡ xa chủ nhân!”

“Ha ha…”

Tiểu Mã và Lão Quách bên ngoài không thể nhịn cười, dựa vào nhau mà cười.

“Chủ nhân, đây chính là Tiểu Bạch tỷ tỷ, là con xà yêu. Trước đây, lúc ngươi giúp tỷ ấy qua thiên kiếp, hiện tại đã được thụ phong Âm Thần, tới tìm ngươi nhận chủ.”

Diệp Thiếu Dương chợt nhớ ra, cực kỳ ngạc nhiên.

Tiểu Bạch tiến tới nắm tay hắn, phun ra một hơi chứa cả hồn tinh, dừng lại ở lòng bàn tay hắn.

Vậy là nhận chủ? Diệp Thiếu Dương dù còn do dự nhưng thấy đối phương đã làm vậy thì không thể từ chối, đành phải dùng cương khí hấp thu, trên da hắn lưu lại một đạo hồn ấn màu trắng.

“Ôi, sao mà chủ nhân có nhiều người hầu như vậy?”

Tiểu Bạch nhìn lòng bàn tay có vài đạo hồn ấn, tò mò hỏi.

“Ngoài hai người các ngươi, còn có ta.”

Qua Qua nhảy lên vai Diệp Thiếu Dương, nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt kiêu ngạo: “Ta là lão đại, kêu ta là sư huynh.”

Tóm tắt chương này:

Trong lúc Diệp Thiếu Dương đang trong cơn ngất xỉu, anh rơi vào một giấc mơ kỳ lạ, gặp Đạo Phong khi còn trẻ. Tuy nhiên, cơn mơ nhanh chóng biến thành cơn ác mộng khi Đạo Phong cảnh báo về cái chết. Khi tỉnh dậy, Diệp Thiếu Dương gặp Tiểu Bạch, một yêu tinh muốn nhận anh làm chủ. Đôi bên nhanh chóng tạo thành một mối liên kết, và sự xuất hiện của những nhân vật cũ càng làm cho Diệp Thiếu Dương khó hiểu về những gì đang xảy ra xung quanh mình.

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh cuộc chiến khốc liệt giữa Diệp Thiếu Dương cùng đồng đội và Quỷ Mẫu. Nhân vật chính, dù bị áp lực cực lớn và gần như mất hết sức mạnh, vẫn quyết tâm không buông bỏ. Sự xuất hiện của hai nữ yêu bất ngờ tiếp sức cho anh. Cuộc chiến không chỉ diễn ra trong sức mạnh mà còn ở niềm tin và tình yêu thương, khi mỗi người đều nỗ lực để bảo vệ những người xung quanh khỏi cái chết cận kề.