“Dăm ba ngày ….”

Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi dài, nói: “Hiện tại chỉ còn chờ Tứ Bảo nữa, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị cho trận quyết chiến, chờ hắn tới rồi tính.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn Quả Cam và Tiểu Bạch, nói: “Nếu các người đã là yêu phó của ta, thì hãy coi như là người một nhà. Hiện tại ta cần các ngươi giúp sức đối phó với Quỷ Mẫu.”

Quả Cam và Tiểu Bạch liền gật đầu không chút do dự, “Chủ nhân nói gì, chúng ta sẽ làm cái đó, chết cũng không tiếc!”

“Không cần các ngươi phải chết.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, trộm liếc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc rồi nói với hai người: “Còn chuyện xưng hô, các ngươi không cần gọi ta là chủ nhân. Quả Cam, ta đã dạy ngươi rồi đấy, không được gọi ta như vậy.”

“Gọi lão đại!” Qua Qua nhắc nhở.

Hai nữ yêu liền ngượng ngùng gật đầu đáp ứng.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Trương Thi Minh, nói: “Nếu ngươi muốn chạy, thì hãy trở về nói với Đạo Uyên Chân Nhân, đa tạ ông ấy đã giúp ta thu lưu yêu phó. Nếu lần này ta không chết, ta sẽ đến cửa cảm tạ.”

Trương Thi Minh hừ một tiếng, “Ta không đi, ta không định giúp ngươi, nhưng việc trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của người tu đạo. Hiện tại tà ma đang bên ngoài, ta cũng muốn góp sức.”

Nói xong, hắn quay sang lấy lòng cười với Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, ta ở lại giúp cô nha.”

“Tùy ngươi.” Tiểu Bạch đáp tỉnh bơ, không mấy chú ý đến hắn.

Trương Thi Minh liếc Diệp Thiếu Dương một cái, hạt giống thù hận đã bắt đầu nảy nở trong lòng hắn.

Diệp Thiếu Dương nghe ý kiến từ Diệp Tiểu Manh, bảo nàng đi tìm Diệp bá, nhờ người sắp xếp chỗ nghỉ cho mấy người đến, dù sao họ cũng là yêu nhưng đã tu thành hình người, hành vi cơ bản như con người vậy.

“Các người có thể đi nghỉ ngơi hoặc tuần tra một chút, ta muốn ở đây điều tức, nếu không sẽ không có sức đi tiếp.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, bắt đầu điều tức, nhanh chóng đi vào trạng thái tĩnh lặng, dùng cương khí để chữa trị kinh mạch bị tổn thương. Sau khi thổ nạp bốn vòng chu thiên, khôi phục tinh khí, anh mở mắt ra và chỉ còn Diệp Tiểu Manh ở bên cạnh.

“Cha muội đã gọi họ đi ăn cơm, để muội ở lại chờ, huynh không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, cảm ơn.” Diệp Thiếu Dương đứng lên, hai người cùng nhau đi xuống chân núi.

Diệp Tiểu Manh chắp tay phía sau, đi phía trước, đột nhiên quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương cười và nói: “Thiếu Dương ca, hai yêu phó của huynh thật xinh đẹp nha, được hưởng phúc Tề nhân rồi còn gì.”

Diệp Thiếu Dương khẽ ho, giả bộ giận dữ nói: “Nói cái gì đó, họ là yêu phó của ta, không phải là lão bà của ta.”

“Không khác biệt lắm nha, dù sao họ cái gì cũng nghe theo huynh, dù huynh có thu họ làm lão bà, chắc họ sẽ không cự tuyệt đâu.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ, “Họ không phải mẫu người con gái ta thích. Hơn nữa họ là yêu, ta không thể yêu thích một con yêu được.”

Diệp Tiểu Manh cười nói: “Vậy huynh thích hình mẫu như thế nào, giống như Nhuế tỷ tỷ vậy sao?”

Diệp Thiếu Dương cứng miệng, nhún vai, “Có thể đổi đề tài khác không?”

Diệp Tiểu Manh chỉ cười mà không nói gì.

Hai người vừa đi, vừa nhìn về phía đường phố dưới chân núi. Dân làng tề tựu ở khắp nơi, đặc biệt ở trung tâm đường phố, thôn dân tụ tập đông đúc, ngồi đứng lộn xộn, không ai có tâm trạng trò chuyện, kể cả những thanh niên trai tráng cũng tỏ ra mệt mỏi, hình như đang mất dần sức sống.

Diệp Tiểu Manh chỉ vào đường biên kết giới và nói: “Thiếu Dương ca nhìn xem, kết giới đã co rút về trung tâm rất nhiều.”

Diệp Thiếu Dương cũng nhìn lại, đúng là như vậy, nhiều căn nhà vốn nằm trong vòng kết giới giờ đã bị tử khí màu đen nuốt chửng.

“Phải nói một chút với cha muội, những căn nhà gần hắc khí khoảng hai mươi mét, tuyệt đối không được để người ở, cũng không được lại gần!”

Diệp Tiểu Manh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Thiếu Dương ca, muội chỉ trách bản thân pháp lực quá yếu, không thể giúp huynh nhiều.”

Diệp Tiểu Manh có chút thất vọng nhìn Diệp Thiếu Dương, “Muội rất muốn giống như Nhuế tỷ tỷ, cùng huynh sóng vai chiến đấu, chia sẻ áp lực.”

Diệp Thiếu Dương lòng khẽ rung động, cười nói: “Tương lai còn rất nhiều cơ hội, chờ giải quyết xong Quỷ Mẫu, ta sẽ viết phong thư cho sư phụ, đề nghị ông ấy thu muội làm đệ tử nội môn. Không chừng chỉ vài năm sau, muội có thể cùng ta đi bắt quỷ.”

Mắt Diệp Tiểu Manh ngay lập tức sáng lên, nhíu mày nói: “Muội nghe nói Mao Sơn hầu như không thu đệ tử nội môn, Thanh Vân Tử đạo trưởng mấy năm nay cũng chỉ thu có huynh với Đạo Phong, muội có thể sao?”

“Ta nói có thể, là có thể.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Ta biết điểm yếu của lão ta, ông ấy không dám chọc ta."

Huống hồ muội lại xinh đẹp, nhất định lão ấy sẽ thích, dù sao ông ấy chỉ thích mỹ nữ.”

Diệp Tiểu Manh bật cười, “Thiếu Dương ca, huynh không cần phải nói để làm muội vui.”

“Ta nói nghiêm túc, có khi nào ta lừa gạt muội không?”

“Huynh nói gì muội cũng tin.” Diệp Tiểu Manh nghiêm túc gật gật đầu, “Cứ quyết định vậy nha!”

Hai người đi thẳng xuống núi, lúc đi ngang qua đám đông, Diệp Thiếu Dương được mọi người nhiệt tình thăm hỏi. Trước đó, họ tận mắt nhìn Diệp Thiếu Dương liều chết chống lại Quỷ Mẫu, còn được mấy người Tiểu Mã tuyên truyền rộng rãi. Tuy trong đám thôn dân không phải ai cũng tốt, nhưng ai cũng cảm động khi biết có một người xa lạ vì bảo vệ mình mà dũng cảm chiến đấu, không tiếc hy sinh cả mạng sống.

Nên tình cảm kính yêu của thôn dân dành cho Diệp Thiếu Dương xuất phát hoàn toàn từ đáy lòng. Diệp Thiếu Dương cũng là người địa phương, điều này càng làm tăng thêm sự thân thiết giữa họ.

Bọn họ càng làm như vậy, Diệp Thiếu Dương càng cảm thấy áp lực trách nhiệm nặng nề. Nhìn tử khí tràn ngập khắp nơi, anh hít thật sâu, trận chiến này nhất định phải thắng, không thể thua, bởi thua là sẽ không gượng dậy nổi.

Tứ Bảo quay lại sớm hơn thời gian đã ước tính, nhưng khi nhìn thấy người mà hắn gọi là cao tăng kia, mọi người bao gồm cả Diệp Thiếu Dương đều cảm thấy bất ngờ: Người được gọi là cao tăng này không phải là một lão nhân có râu, mặc áo cà sa rách rưới như họ tưởng tượng.

Người cao tăng mà họ gặp – An Tĩnh Phong, trông có vẻ khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ thì lại giống hơn bốn hay năm mươi tuổi, thật khó để đoán được tuổi thực sự của hắn.

An Tĩnh Phong không phải hòa thượng đầu trọc, mà là ăn mặc kiểu "đầu đà" với phần tóc dài hai bên rối bời. Hắn mặc áo choàng dài màu vàng, quần dài, chân mang ủng, nhìn qua thực sự không giống người bình thường.

Đáng chú ý là khi vừa đến, hắn đã tìm Diệp bá, yêu cầu chuẩn bị rượu thịt. Khi món ăn được mang lên, hắn mặc kệ mọi người xung quanh, đạp nồi lên ghế, vừa ăn lớn vừa ư ử hát một bài: "Xin em hãy cho anh một cơ hội, yêu hay không đối với anh chẳng thành vấn đề…"

Diệp Thiếu Dương tìm cơ hội kéo Tứ Bảo ra ngoài, hỏi: “Ngươi xác định người ngươi tìm về không phải là anh em sinh đôi với cao tăng kia chứ?”

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương cùng các yêu phó Quả Cam và Tiểu Bạch chuẩn bị cho trận quyết chiến với Quỷ Mẫu. Họ thảo luận về trách nhiệm và tình huống hiện tại của dân làng. Sự xuất hiện bất ngờ của An Tĩnh Phong, một cao tăng không giống với hình ảnh truyền thống, tạo thêm căng thẳng cho tình huống. Diệp Thiếu Dương và những người xung quanh đều cảm thấy áp lực ngày càng lớn khi đối mặt với tử khí đang lan rộng.

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh cuộc trò chuyện giữa Diệp Thiếu Dương và Tiểu Bạch về việc giải cứu ca ca của Tiểu Bạch. Diệp Thiếu Dương phát hiện một túi thơm mang hương vị quen thuộc của Đàm Tiểu Tuệ, từ đó gợi nhớ đến tình cảm và nhiệm vụ của mình. Tiểu Bạch kể về hành trình tìm kiếm Diệp Thiếu Dương, trong khi Trương Thi Minh thách thức khả năng của Diệp. Tình hình khẩn cấp khi kết giới đang dần bị áp bức bởi lệ quỷ, khiến mọi người phải chuẩn bị cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi.