"Chết mẹ mày đi!". Tiểu Mã định bước vào phòng thì bị Diệp Thiếu Dương kéo lại.
"Ngươi làm gì thế? Ngươi đã quên đây chỉ là ảo giác thôi sao? Chỉ là một ký ức đã từng xảy ra, ngươi vào trong đó làm gì? Định trở lại bảy mươi năm trước để cứu nàng à?"
", cầm thú, cầm thú!". Vành mắt của Tiểu Mã đỏ lên, to tiếng chửi bới, thậm chí không rõ là đang chửi ai.
"Kể từ giờ phút này, Phùng Tâm Vũ ngây thơ hiền lành đã chết.". Bạch y nhân thì thào nói, lần thứ hai phất tay rồi đẩy cửa phòng. Đại tá đã đi mất, chỉ còn lại Phùng Tâm Vũ quần áo xộc xếch ngồi trên giường, cổ đầy vết máu, khóe miệng cũng máu đỏ tươi, khóc nức nở, khóc như thể cả tâm hồn nàng đang gào thét.
Diệp Thiếu Dương thở dài ngấm ngầm, hắn hiểu tâm trạng của Phùng Tâm Vũ lúc này, nỗi tuyệt vọng không chỉ vì bị cường bạo, quan trọng hơn, đó là sự phản bội của người yêu, đã đẩy nàng vào vực sâu của đau khổ…
Không biết đã trôi qua bao lâu, nàng ngừng khóc, bò lên đầu giường, tìm một con dao trên tủ đầu giường, vén tóc rối lên, cất tiếng cười lớn. Trong ánh mắt không có sự thống khổ và bi thương, chỉ có lòng cắt đứt và thù hận, tất cả bùng cháy như ngọn lửa.
"Đông Dã, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!".
"Phụt" một tiếng, dao phẫu thuật cắm sâu vào bụng, máu phun ra, nàng dường như quên đi đau đớn, vẫn tiếp tục cười lớn, cố gắng đẩy con dao càng sâu hơn.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã không đành lòng nhìn cảnh tượng bi thương này.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, một bóng đen bước vào giống như một cái bóng dưới ánh mặt trời. Bóng đen này có hình dáng và mặt mũi đầy đủ, nhưng toàn thân lại đen kịt, vóc dáng cực kỳ cao lớn, ít nhất phải hai mét, lại gầy như que củi, bốn chi dài ngoằng, hai bên đầu có hai vật thể trông như sừng trâu.
Nó tiến gần đến Phùng Tâm Vũ, trong lúc nàng còn hôn mê, ngồi xổm xuống trước mặt, mở miệng và thổi vào nàng một hơi.
"Đây là…". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Bạch y nhân.
"Âm sanh tà linh, từ lòng đất ngoi lên, vốn nằm trong âm sào."
Diệp Thiếu Dương bất ngờ nói: "Âm sào ở đâu ra?".
"Lúc đó đã có rồi, tòa nhà này chí ít cũng có hơn mười người chết. Chừng nào ra ngoài ta sẽ kể cho ngươi nghe, giờ thì cứ xem đi!".
Tà linh sau khi thổi xong một hơi, đứng qua một bên. Đất dưới chân bỗng rung động và nứt ra, từng luồng hắc khí trào lên, bao lấy Phùng Tâm Vũ, sau đó dần dần thu lại, hút nàng vào trong khe nứt.
Một quỷ thi ra đời như vậy, không có một chút thiện niệm, chỉ có lòng thù hận không dứt.
Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, cảm xúc lẫn lộn trào dâng, bị một cảm giác mơ hồ ôm lấy, khiến hắn cảm thấy bế tắc rất khó chịu.
Bạch y nhân lại phất tay, hình ảnh biến chuyển, trời tối, vẫn là căn phòng ấy, nhưng bố trí đã thay đổi. Một nữ y tá đang ngồi trên giường, trên đầu giường treo một tấm gương, hai bên trái phải có hai ngọn đèn dầu.
Nữ y tá soi gương chải đầu, bất chợt cảm thấy cổ mình hơi ngứa, như bị ai đó thổi vào, vội quay đầu lại, nhưng không thấy gì. Nữ y tá nhíu mày, tiếp tục chải đầu, hừ nhẹ một tiếng.
Trong gương, bàn tay cầm lược của nàng bị một bàn tay trắng noãn nắm lấy. Nữ y tá bất giác sợ hãi, nhìn trong gương chỉ thấy một mái tóc dài màu đen từ phía sau chậm rãi hiện lên, tiếp theo là một khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt đỏ như máu, dưới ánh nến ánh lên vẻ quỷ dị.
"Tâm Vũ!". Nữ y tá hoảng hốt nhảy dựng, xoay người lại. Chỉ thấy Phùng Tâm Vũ mặc váy trắng, tư thế quái dị, ngồi xổm trên giường, cầm lược của nàng huơ huơ, khóe miệng hiện lên một nụ cười giả tạo, dùng giọng nói khiến người khác rét run: "Chị tới giúp em chải đầu.".
Nữ y tá sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cả người run lên, khóc lóc kêu: "Tâm Vũ tỷ, lúc còn sống chị rất tốt với tôi, tôi chưa từng hại chị, lúc chị chết tôi còn lén đốt giấy cho chị, chị đừng làm tôi sợ!".
Phùng Tâm Vũ vẫn cười ác độc, trong mắt không có một chút thương hại nào, nhàn nhạt nói: "Vậy hãy đi cùng chị!".
Nàng vặn vẹo như một động vật thân mềm, bò đến trước mặt nữ y tá, hé miệng, đầu lưỡi tựa như rắn chia ra làm ba, liếm mặt nữ y tá một cái, rồi lập tức lột một lớp da thịt.
"Ááá!!!”. Nữ y tá hét lên thảm thiết.
Phùng Tâm Vũ cười khanh khách, bàn tay trắng noãn mơn trớn gương mặt nàng, đột nhiên dùng sức, hai ngón tay cắm thẳng vào đôi mắt, máu phun ra, khóe miệng Phùng Tâm Vũ giật một cái, ngón tay cắm sâu vào đầu nàng, vừa rút ra, lòng bàn tay cầm lấy một khối óc nóng hổi trắng bóng, đưa lên miệng tham lam liếm láp...
Tiểu Mã không chịu được nữa, cúi đầu thở dài thật sâu.
"Có muốn xem tiếp không?". Bạch y nhân hỏi.
"Xem tiếp!". Diệp Thiếu Dương nghiến răng đáp: "Ta muốn xem hai tên khốn kia chết như thế nào!".
"Rất thảm.". Bạch y nhân nói, lại phất tay, hình ảnh vừa chuyển, biến thành phòng làm việc của đại tá.
Hoàng hôn, trong phòng làm việc sáng đèn, đột nhiên nghe thấy tiếng xẹt…xẹt… vài tiếng, đèn điện đang sáng vụt chớp tắt liên hồi, lúc sáng lúc tối, sau đó tối hẳn. Đại tá sờ soạng châm đèn dầu trên bàn, chỉnh sửa văn kiện xong, kéo ngăn kéo, bất ngờ nhướng mày khi phát hiện trong ngăn kéo có một nhúm tóc dài của phụ nữ. Đại tá sửng sốt, kéo hết ngăn ra xem.
Khuôn mặt của Phùng Tâm Vũ ngửa lên trong ngăn kéo, cười ngọt ngào với đại tá.
Đại tá "Á" một tiếng, lập tức đóng ngăn kéo lại, hất văng ghế và chạy tới cửa, muốn mở cửa ra ngoài nhưng không thể. Hoảng hốt quay đầu nhìn, một đôi tay trắng noãn đẩy ngăn kéo, sau đó đầu Phùng Tâm Vũ bay đến trước mặt gã, hai viền mắt trống không, không có nhãn cầu, bên trong có hai con giòi ngọ nguậy.
Khóe môi đại tá cứng ngắc, gần như muốn nôn ra.
Thân thể Phùng Tâm Vũ như rắn không ngừng uốn lượn, chui ra từ trong ngăn kéo, được phân nửa, nàng đột ngột nhíu mày, bàn tay thọc ngược vào trong ngăn kéo, một tiếng "Rắc!", quăng một khối da thịt đầy máu xuống đất, rồi lại tiếp tục xé nốt... Xé đến khi trên mặt đất chất đầy thịt nát, hai tay nàng chợt dùng lực, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái mông và hai cái bắp đùi bị xé nham nhở, xương đùi trắng hếu lộ ra ngoài, bò đến chỗ đại tá, da thịt bên ngoài hai cái bắp chân lắc lư, máu tươi nhễu xuống...
Tiểu Mã che miệng lại, trong bụng nhộn nhạo, suýt chút nữa nôn ra.
Khi nhìn Phùng Tâm Vũ chầm chậm bò tới, đại tá tuyệt vọng quát lớn, rút bội đao, đâm xuống đầu Phùng Tâm Vũ, máu bắn tứ tung, đầu Phùng Tâm Vũ bị chém thành hai, bên trong không có não, chỉ có vô số giòi bọ màu đen hòa lẫn với huyết tương, bò tới bò lui bên trong.
"Oẹ...". Tiểu Mã rốt cuộc không nhịn được nữa, khom lưng ói một bãi, nhưng chẳng ói ra được gì. Cậu chợt nghĩ có thể là Bạch y nhân đã làm phép, khiến cậu trong mộng không đến mức chật vật, vì vậy ngẩng đầu lên xem tiếp.
Phùng Tâm Vũ giơ hai tay lên, gắn đầu vào người, ôm lấy cổ của đại tá, vươn ba cái lưỡi liếm mặt gã một cái, kéo xuống một miếng da, nhai nhóp nhép.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Nước Hoa có câu ngạn ngữ, hận không thể ăn thịt ngươi, không ngờ nàng lại làm thật!".
"Ha ha, ha ha...". Phùng Tâm Vũ cất tiếng cười lớn, liếm một cái, lỗ tai rớt xuống, lại liếm một cái, mũi rơi ra, tiếp tục liếm, da đầu bị lột một mảng... Đại tá chỉ biết kêu thảm thiết, như thể đang phối hợp cùng tiết tấu của Phùng Tâm Vũ...
Trong giấc mơ do Bạch Y Nhân tạo ra, Diệp Thiếu Dương chứng kiến thảm kịch tình yêu giữa Phùng Tâm Vũ và Đông Dã. Dù Phùng Tâm Vũ cảm thấy không yên lòng trước việc phục vụ cho quân xâm lược Nhật Bản, nhưng vẫn quyết tâm ở lại vì Đông Dã. Cuối cùng, giữa áp lực và áp bức, Đông Dã bỏ rơi Tâm Vũ, để lại cô gái trong cơn tỦi hờn và bi kịch. Những cảnh tượng đau thương khiến Diệp Thiếu Dương không khỏi xót xa cho số phận của Tâm Vũ.
Chương này đưa người đọc vào một thế giới ảm đạm, nơi Phùng Tâm Vũ phải đối mặt với nỗi đau tột cùng sau khi bị cường bạo và phản bội. Trong trạng thái ảo giác, Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương chứng kiến bi kịch phát sinh khi Tâm Vũ trở thành một tà linh báo thù, biến thành một hình ảnh cực kỳ ghê rợn. Sự chuyển biến giữa sống và chết đan xen nhau, làm nổi bật nỗi đau và sự thù hận bên trong tâm hồn nàng, hợp thành một chuỗi sự kiện thảm khốc và rùng rợn.