Lúc đó tôi cảm thấy thật vô lý. Lẽ ra khi có nhiều người chết như vậy trong trường, đó phải là một sự kiện vô cùng trọng đại, nhưng tại sao lại hoàn toàn không có một chút thông tin nào?

Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng An Tiểu Thiển đã đứng lên, nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Trời đã tối rồi, nhắc đến chuyện này thật là sợ. Chúng ta đi đốt vàng mã cho Tiểu Cường thôi.”

Diệp Thiếu Dương cùng nàng đi tới trước linh vị. Lúc này, bên ngoài trời đã tối đen, linh đường có bật đèn, nhưng vì đại sảnh quá lớn, nên ánh đèn có vẻ tối tăm. Một nhóm bạn sinh viên đang ngồi xung quanh chậu than, chậm rãi hóa vàng mã.

Theo tập tục truyền thống, chậu than không được tắt lửa trước lúc trời sáng và phải đốt được chín cân sáu lượng hương tro mới được coi là hợp lễ nghĩa.

Diệp Thiếu Dương cũng ngồi xuống bên chậu than, đốt hai tờ giấy. Đột nhiên, bên cạnh có tiếng thét kinh hãi vang lên: “A-----Tiểu Cường sao lại khóc!”

Một nữ sinh phát ra tiếng kêu. Tất cả mọi người đều sợ hãi, quay đầu lại nhìn. Họ thấy một nữ sinh từ phía trước băng qua, chầm chậm lùi lại với nét mặt sợ hãi.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới. Qua lớp băng quan trong suốt, hắn thấy hai hàng máu chảy từ khóe mắt của Lý Hiếu Cường, nhỏ xuống tóc.

“Trời ơi, sao lại như vậy!”

Một nam sinh có gan lớn tiến lại gần, nhìn thấy cảnh tượng này cũng khiếp sợ. Diệp Thiếu Dương trong ánh mắt sợ hãi của mọi người mở nắp quan tài, sờ lên trán thi thể, sau đó dùng khăn giấy lau “huyết lệ” trên mặt hắn, rồi đóng nắp quan tài lại. Quay đầu nhìn đám bạn đang trợn mắt há mồm, anh nói: “Không có gì đáng sợ cả, huyết lệ này là do hốc mắt của hắn có máu loãng. Lúc trước bị đông lạnh, giờ băng quan mặc dù có công năng đông lạnh, nhưng nhiệt độ vẫn cao hơn một chút so với tủ lạnh, nên thân thể bị tan ra một ít, máu loãng chảy ra thôi…”

Nghe hắn giải thích như vậy, mọi người dần bình tĩnh lại.

“Tôi đã nói không có chuyện gì mà,” một nam sinh cất giọng khinh thường nói. “Trên đời này có thần thánh quỷ hồn gì chứ, các người toàn tự mình dọa mình.”

Vừa dứt lời, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gió phần phật rất lớn. Cậu nam sinh gần cửa nhất sợ hãi kêu lên rồi nhảy dựng lên.

Mọi người quay lại nhìn, thấy cánh cửa đã bị gió thổi bật ra. Họ liền chạy đến đóng lại, một đám cười nhạo cậu nam sinh nhát gan đó.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày. Cơn gió vừa rồi… sao lại mang theo âm khí? Đang phân vân không biết có nên ra ngoài kiểm tra hay không, thì đột nhiên một cơn gió mạnh hơn ập tới. Quay lại nhìn, hắn thấy cánh cửa sổ ở cạnh buồng vệ sinh bị gió thổi bật ra, cơn gió này còn mạnh hơn trước, khiến cho trường minh đăng và nến bị thổi tắt, đèn treo trên đầu cũng bị đập vào trần nhà, kêu một tiếng vỡ vụn.

Toàn bộ đại sảnh chìm trong bóng tối.

Hai giây sau, mọi người mới tỉnh lại, vội vàng lấy điện thoại ra chiếu sáng, sợ hãi tụ lại với nhau, đặc biệt là mấy nữ sinh, la hét ầm ĩ.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lao tới đóng cửa sổ lại, chốt chặt, rồi quay lại linh đường, đốt lại mấy cây nến. Trong phòng lập tức khôi phục được chút ánh sáng.

Diệp Thiếu Dương cũng lấy từ ba lô ra vài cây nến, lần lượt cắm ở bốn góc phòng, dùng hoàng phiếu lót phía dưới, cuối cùng phòng cũng có một chút ánh sáng, mọi người dần ổn định lại cảm xúc.

“Giờ phải làm sao đây?” Lâm Vĩnh Xương ngẩng đầu nhìn ngọn đèn treo vỡ vụn, lo lắng nói.

“Phải đi tìm nhân viên công tác để thay bóng đèn thôi,” An Tiểu Thiển đề nghị. “Đêm còn dài, không thể chỉ thắp nến được, mà ánh nến lại trông rất u ám, luôn có cảm giác không thoải mái… Các bạn ai đi đây?”

Kết quả mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai muốn đi. Bên ngoài mưa to gió lớn, giữa đêm khuya không một bóng người, lại còn là nơi chuyên hoả táng, nên không ai dám đi ra ngoài.

Cuối cùng, Lâm Vĩnh Xương nhớ ra số điện thoại của phòng trực nhà tang lễ lưu trong di động, liền gọi cho họ. Có người tiếp nhận, Lâm Vĩnh Xương kể lại tình huống vừa xảy ra, đối phương đồng ý sẽ mang bóng đèn tới thay, rồi cuộc gọi kết thúc. Mọi người lại tiếp tục ngồi quanh chậu than hóa vàng mã, đốt thêm một chút để tăng cường ánh sáng trong đại sảnh.

Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người, cảm thấy có điều gì không đúng, nên lặng lẽ đếm số người. Trong lòng đột nhiên giật mình, đếm thêm lần nữa, đúng là chỉ có những người này. Vì thế, hắn lặng lẽ lùi về một góc tường, gọi An Tiểu Thiển.

An Tiểu Thiển nghe thấy gọi: “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, hạ giọng nói: “Có chuyện xảy ra rồi, tôi nói ra mà cô đừng sợ nhé.”

An Tiểu Thiển chưa kịp nghe rõ đó là chuyện gì, giọng đã bắt đầu run rẩy: “Có chuyện gì thế?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô thử nhìn xem, trong số mấy người này, có ai mà cô không quen biết không?”

An Tiểu Thiển ngơ ngác nhìn hắn, ánh lửa chiếu vào mặt cô đỏ bừng.

“Diệp đại ca, đừng làm tôi sợ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Cô cứ nhìn trước đã. Yên tâm, tôi đảm bảo an toàn cho cô, tôi vẫn ở bên cạnh mà.”

Hai người cùng nhau đi đến trước linh vị, làm bộ hóa vàng mã, lén quan sát mấy người bên cạnh, rồi từ từ rút lui.

“Đều là bạn học của tôi,” An Tiểu Thiển thấp giọng nói, nét mặt bình tĩnh trở lại một chút, “Diệp đại ca, anh làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng có chuyện gì xảy ra.”

Diệp Thiếu Dương hít một hơi, nói: “Chuyện này càng thêm phiền phức rồi. Cô có còn nhớ rõ có bao nhiêu bạn học ở lại gác đêm không?”

An Tiểu Thiên chậm rãi lắc đầu: “Tôi không để ý.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng ra dấu ‘tám’, nói: “Tám người, không tính tôi, gồm năm nam ba nữ, tổng cộng là tám người. Giờ cô nhìn xem, có bao nhiêu người?”

An Tiểu Thiển như hiểu ra vấn đề, hô hấp lập tức dồn dập, dán sát bên Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn về phía những người đang đốt vàng mã quanh chậu than, yên lặng mà đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám…”

Thở hắt ra, cô nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Đủ tám người mà.”

Diệp Thiếu Dương khổ sở cười nhìn nàng: “Cô có bị dọa choáng váng không? Cô không tính mình vào đó à?”

Sắc mặt An Tiểu Thiên lập tức trở nên trắng bệch, hai mắt cùng miệng mở to ra, dừng lại trong tư thế trợn mắt há mồm, nhìn chăm chăm Diệp Thiếu Dương khoảng nửa phút, hơi thở dồn dập, chân run lẩy bẩy, hỏi: “Diệp đại ca, anh chắc chắn không nhớ nhầm chứ?!”

“Nếu tôi đã đếm thì chắc chắn không nhầm. Hơn nữa, những chuyện như thế này không thể đùa được. Nếu không nắm chắc, tôi cũng sẽ không nói cho cô biết. Ngồi xuống đi.”

Diệp Thiếu Dương đỡ An Tiểu Thiên ngồi xuống đệm hương bồ. Hắn đoán nếu không đỡ, có lẽ nàng sẽ không đứng nổi.

“Các bạn đang làm gì thế, sao không qua đây?” Một nữ sinh quay đầu hỏi.

“Tôi, tôi thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một lát,” An Tiểu Thiên trả lời.

Chờ nữ sinh kia quay đi, Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói với An Tiểu Thiên: “Mấy bạn học đã đi về rồi, không có ai quay lại. Để tôi nói thẳng ra nhé, tôi hoài nghi vừa rồi cánh cửa bị gió thổi bật ra, đã có quỷ quái vào được, hơn nữa còn biến thành một trong số bạn học đang ngồi phía bên kia…”

Tóm tắt chương này:

Trong một đêm tối tại nhà tang lễ, Diệp Thiếu Dương và An Tiểu Thiển cùng nhóm bạn sinh viên tham gia đốt vàng mã cho một người đã khuất. Khi không khí trở nên căng thẳng vì những hiện tượng kỳ lạ như huyết lệ và gió bất ngờ, Diệp Thiếu Dương phát hiện điều bất thường: mặc dù nhóm bạn có tám người, số lượng hiện tại lại không khớp. Sự hoài nghi về việc có thể có một quỷ quái đang giả dạng trong số bạn học càng khiến mọi người hoảng loạn, tạo nên bầu không khí đầy bí ẩn và sợ hãi.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mở đầu tại một nơi hỏa táng, nơi Diệp Thiếu Dương cùng bạn bè dọn dẹp và chuẩn bị cho một đêm dài bên linh đường. Trong không khí u ám, những cuộc trò chuyện giữa anh và nữ sinh An Tiểu Thiển hé lộ bí mật về tòa nhà số 3, nơi chứa đựng nhiều câu chuyện bi thảm, bao gồm sự kiện năm mươi học sinh tự sát. Sự hiện diện của thi khí và những truyền thuyết kỳ bí liên quan đến quỷ hồn tạo nên bầu không khí hồi hộp và nghẹt thở, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy lo lắng cho những gì sắp xảy ra.