Tạ Vũ Tình thấy Diệp Thiếu Dương đang chuẩn bị một thứ gì đó liền nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Ta đang làm Tứ huyết hóa thi hoàn, cần máu của bốn loại dã thú trộn lẫn lại với nhau rồi luyện hóa thành một thể,” Diệp Thiếu Dương trả lời, đồng thời châm lửa đốt một lá phù hỏa và thả vào dưới cái chén.

“Máu của bốn loại dã thú? Nhưng hồi nãy chỉ thấy ngươi cho vào một loại máu mà?”

“Cô không hiểu gì cả!” Diệp Thiếu Dương liếc mắt về phía Tạ Vũ Tình, nói: “Bây giờ không dễ gì tìm ra máu của bốn loại dã thú, vì vậy ta chỉ có thể dùng máu thiên sư của mình làm thế thôi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn lên, thấy Bạch Mao cương thi vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng thổi nến, hiện tại đã thổi tắt một cây, cây thứ hai cũng chỉ còn chút lửa, sắp tắt đến nơi.

“A, không tốt!” Tạ Vũ Tình chụp lấy vai Diệp Thiếu Dương, chỉ tay về phía ao chứa xác, nơi có một con cương thi đang bám vào thành bể, bò lên, tiếp theo là con thứ hai, thứ ba… Một đám cương thi đều là những thi thể đã được sử dụng trong thí nghiệm giải phẫu, giờ đã hóa thành xác không hồn.

Diệp Thiếu Dương đã sớm đoán được chúng sẽ bò lên, vì lúc trước chúng đã thức tỉnh, nhưng không biết tại sao giờ mới trồi lên, do vậy vội vàng nói với Tạ Vũ Tình: “Hiện tại ta không thể dừng lại, nếu không sẽ gián đoạn mà thất bại, cô hãy giúp ta đối phó bọn chúng trước!”

“Ta… đối phó thế nào đây?” Tạ Vũ Tình cảm thấy hoảng sợ trước đám cương thi đông đảo.

“Dùng súng chu sa của cô mà bắn, bọn chúng đều là cương thi cấp thấp, rất dễ đối phó. Cô đã quên lần trước khi đánh với Phùng Tâm Vũ sao?”

Trong khi luyện dược, Diệp Thiếu Dương tiếp tục nói: “Trong ba lô của ta có hai bao gạo nếp, cô cũng lấy theo, còn có đinh diệt linh nữa, tự mình sử dụng cho linh hoạt, làm đi!”

Tạ Vũ Tình làm theo, nhanh chóng lấy ra vài thứ, hít sâu một hơi, rút súng, bắt đầu bắn về phía đám cương thi. Do khoảng cách khá xa, một phát súng không thể giết được chúng, phải bắn vài phát mới có thể bắn chu sa vào đầu cương thi. Tuy nhiên, cô cảm thấy an tâm vì giữa bể và vách tường có một lối đi nhỏ chừng ba mét, cương thi không thể xuyên tường, cứ phải xếp hàng đi qua lối nhỏ này, giúp Tạ Vũ Tình bình tĩnh bắn hạ từng con.

Khi gặp phải bệ xi-măng “chặn ngang”, lại có gạo nếp rải xung quanh nên chúng không dám tiến tới. Tạ Vũ Tình rất nhanh đã nhập tâm vào chiến đấu, thấy bọn cương thi đang dần tiến lại gần, liền nghĩ ra một biện pháp, mở một bao gạo nếp, rắc đầy xuống đường đi. Bọn cương thi muốn tới chỗ cô thì nhất định phải đi qua lối này, khi dẫm phải gạo nếp, chân chúng lập tức bị thiêu đến bốc khói, khiến động tác cũng chậm dần lại.

Cô nhanh chóng tiêu diệt hơn chục con, nhưng khi nhìn phía sau, thấy còn nhiều cương thi không ngừng bò từ trong bể ra ngoài, lòng cô vô cùng kinh ngạc, nhận ra mấy con vừa nãy chỉ là một phần nhỏ nổi bên trên mặt nước, còn dưới nước thì còn rất nhiều. “Ta sắp hết đạn rồi, ngươi thế nào rồi!” Tạ Vũ Tình kêu lên.

“Cố gắng lên, nhanh thôi, hãy cầm cự thêm một chút nữa!” Diệp Thiếu Dương vừa luyện hóa vừa cố gắng không nhìn lại, chất lỏng màu đỏ trong chén đã gần giống như đậu phụ, nhưng vẫn chưa hoàn thành… Khi quay đầu nhìn ra ngoài, Diệp Thiếu Dương thấy Bạch Mao cương thi đã thổi tắt sáu ngọn nến, chỉ còn một ngọn cuối cùng.

Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, tình huống thật sự không khả quan. Hắn và Bạch Mao cương thi đang đua thời gian! “Phù…” Bạch Mao cương thi mạnh mẽ thổi một hơi, ngọn nến cuối cùng cũng tắt!

“Ngao!” Bạch Mao cương thi rống lên, hai tay bắt lấy tơ hồng cuốn quanh thân nến, dùng sức kéo mạnh, đẩy bay mấy cây nến và lao vào phòng.

Diệp Thiếu Dương lập tức chạy đến, dùng chân đá cửa nhưng cánh cửa bị đập ra ngay lập tức, Bạch Mao cương thi dùng sức xông vào, khiến cửa gỗ bị vỡ nát! Nó bám trụ vào khung cửa, há mồm phun một cỗ thi độc màu xanh biếc về phía Diệp Thiếu Dương.

“Thiên địa hư hóa kính!” Diệp Thiếu Dương một tay cầm chén, tay kia ném ra một linh phù, làm phép hình thành một kết giới vô hình nhằm ngăn cản thi độc.

Bạch Mao cương thi đập một chưởng tới, khiến kết giới bị vỡ tan, tiếp tục lao vào đánh Diệp Thiếu Dương. Chất lỏng trong chén vẫn chưa hoàn toàn cô đọng, vì vậy Diệp Thiếu Dương chỉ có thể cầm chén trên tay, quay lưng bỏ chạy, đồng thời hà hơi liên tục vào trong chén.

Căn phòng nhỏ hẹp, không còn cách nào khác, hắn quyết định nhảy lên bệ xi-măng, chạy vòng quanh. Bạch Mao cương thi cũng quanh quẩn bên ao chứa xác để đuổi theo hắn.

Khi chạy gần mấy con cương thi bình thường, Diệp Thiếu Dương rơi vào thế vây công, liền thi triển Mao Sơn lăng không bộ, dẫm lên người cương thi, khi cương thi đó vừa định bò dậy hắn đã nhảy lên bệ xi-măng, Bạch Mao cương thi vừa đồng thời chạy tới.

Bạch Mao cương thi tỏ ra rất tàn bạo với mấy con cương thi đang chắn đường, không hề nương tay, bắt lấy một con, dùng sức xé làm đôi, rồi tiếp tục lao tới, đánh bay những con cản trở. Nhưng khi nó đến được bệ, Diệp Thiếu Dương đã đi vòng qua phía đối diện, quay đầu lại nhìn và cười.

“Ngao!” Bạch Mao cương thi tiếp tục chạy vòng quanh để đuổi theo, Diệp Thiếu Dương vẫn ôm chén chạy, cứ như vậy vài vòng, Bạch Mao cương thi không còn đuổi theo hắn nữa mà bị dẫn dụ, giết không ít cương thi bình thường, còn Tạ Vũ Tình đã từ lâu lùi ra ngoài, để lại chiến trường cho một mình Diệp Thiếu Dương.

Thấy Bạch Mao cương thi không còn đuổi theo mình, Diệp Thiếu Dương cười phấn khởi, cúi đầu kiểm tra trong chén và thấy chất lỏng đã hoàn toàn cô đọng. Hắn lập tức dừng lại, dùng ngón tay lấy một chút, nặn thành viên thuốc tròn, sau đó dùng lá phù bao lại, nhổ vài sợi tóc của mình, cuộn lại linh phù.

“Cẩn thận!” Tạ Vũ Tình cất tiếng kêu hoảng hốt.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, thấy Bạch Mao cương thi đã thông minh hơn, không chạy vòng vòng truy bắt hắn nữa, mà từ bên kia ao nhảy vọt về phía này, gần như đã tới sát mặt hắn.

Không dám chậm trễ, Diệp Thiếu Dương lập tức vung tay ném ra tám đồng tiền, tạo thành hình phương vị bát quái, linh quang loé lên, đánh thẳng vào mặt Bạch Mao cương thi.

Bạch Mao cương thi thét lên, vung cánh tay quét ngang qua, lập tức đánh bay tám đồng tiền, rơi xuống bệ xi-măng trước mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương tay trái cầm Hoá thi hoàn, tay phải rút Thất Tinh Long Tuyền kiếm, xông tới phản kích.

Mặc dù Long Tuyền kiếm là Đạo môn chí bảo, nhưng Bạch Mao cương thi có tu vi hàng trăm năm cũng không phải dễ chơi. Nó vung tay lên, không ngừng tấn công, thi khí màu đen từ trên hai cánh tay toát ra, chống lại linh lực của Long Tuyền kiếm. Diệp Thiếu Dương vừa đánh vừa lùi, tìm kiếm sơ hở, Long Tuyền kiếm bất ngờ phát lực, xuyên thấu thi khí, chém một cái vào vai Bạch Mao cương thi, sâu vào trong thịt.

“Ngao…” Bạch Mao cương thi há to miệng, phát ra tiếng thảm thiết.

Diệp Thiếu Dương nhanh tay nâng tay trái lên, định nhân cơ hội này nhét Hoá thi hoàn vào trong miệng nó, không ngờ Bạch Mao cương thi vô cùng hung tợn, bất chấp đau đớn, há mạnh tay bắt lấy Long Tuyền kiếm, rồi lùi lại khiến Diệp Thiếu Dương mất thăng bằng. Trong tình huống cấp bách, hắn cắn đầu lưỡi, phun một búng máu lên hai tay Bạch Mao cương thi, một luồng hắc khí lập tức bốc lên.

Tóm tắt chương này:

Trong quá trình luyện chế Tứ huyết hóa thi hoàn, Diệp Thiếu Dương gặp phải một cuộc tấn công từ bầy cương thi đã hồi sinh từ ao xác khi anh không thể dừng lại. Tạ Vũ Tình, hoảng sợ nhưng quyết đoán, đã sử dụng súng chu sa và gạo nếp để cầm chân bọn chúng. Khả năng phối hợp của họ trong tình huống cấp bách khiến tình hình thêm căng thẳng khi Bạch Mao cương thi xuất hiện và tấn công. Cuộc chiến giữa sự sống và cái chết đang diễn ra ngay trước mắt.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện này, Diệp Thiếu Dương phát hiện một bàn tay lạ, thuộc về một Huyết thi lột da, một sinh vật được tạo ra từ những cuộc tra tấn tàn bạo. Cùng với Tạ Vũ Tình, họ nhận ra những mưu mô độc ác của pháp sư đã luyện chế nó. Trong khi đối mặt với Bạch Mao cương thi, Diệp Thiếu Dương phải nhanh chóng tìm cách ngăn chặn, bảo vệ Tạ Vũ Tình và khám phá nguồn gốc bí ẩn của hình dạng kỳ dị này.