Tạ Vũ Tình nghe xong, sắc mặt xanh mét, cô hoang mang hỏi: "Giờ phải làm sao đây?"
"Ở đây tôi sẽ sắp xếp, cô đi tìm vài người cảnh sát, yêu cầu họ mang đến một máy bơm và một ống bơm nước cỡ lớn, càng nhanh càng tốt. Chúng ta cần phải hút nước trong ao ra."
Tạ Vũ Tình ngớ người: "Ống bơm nước không bị ăn mòn chứ?"
"Ống bơm nước không phải là pháp khí, nên không có vấn đề gì." Đột nhiên hắn nhớ ra, huyết thủy không thể tùy tiện bị thải ra bên ngoài, vì tà khí có thể quá nặng, dễ dẫn tới quỷ hồn. Nếu như nó tồn lưu ở một chỗ nào khác thì có thể hình thành âm sào nhỏ. Nghĩ một lát, hắn gọi điện thoại cho lão Quách, không chừng Nhuế Lãnh Ngọc cũng sẽ cùng đến. Nhưng vừa bấm số xong, chỉ nghe thấy hai tiếng bíp… bíp… rồi tắt ngúm.
"Không có tín hiệu, thật là phiền phức!" Diệp Thiếu Dương thả điện thoại cho Tạ Vũ Tình.
"Cô ra ngoài gọi cho sư huynh tôi, nói hết chuyện cho huynh ấy, bảo nhanh chóng đến đây. Nhớ nói cho huynh ấy cách xử lý huyết thủy và yêu cầu mang theo nhiều pháp khí!"
Tạ Vũ Tình nhận điện thoại, ngập ngừng nói: "Ngươi không đi cùng ta sao? Phía trên tối tăm, ta... sợ."
Diệp Thiếu Dương liếc cô, ngạc nhiên vì sự thay đổi trong phong cách của cô, từ một nữ hán tử trở thành một con chim nhỏ nép vào lòng người khác. Hắn cảm thấy hơi khó xử, bực bội nói: "Cô đi cùng tôi mấy ngày, đã gặp không ít quỷ, cũng đã giết không ít cương thi. Sao giờ lại nhát gan như thế?"
Tạ Vũ Tình đáp: "Mỗi ngày đều ăn cơm thì không đói bụng sao? Hơn nữa, khi tôi giết cương thi trong sơn cốc, lúc đó có nhiều người, cương thi không khủng khiếp như ở đây, tối tăm như vậy..."
"Được rồi, cô mau đi đi!" Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên thành ao, nói với vẻ nghiêm trọng: "Vừa rồi Tảo Mộc Kiếm đã làm kinh động ‘vật’ bên dưới. Tôi cảm nhận được nó đã thức tỉnh, phải nhanh chóng bố trí, cô mau lên!"
Sắc mặt Tạ Vũ Tình lúc trắng lúc xanh, cô vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đứng bên bờ huyết trì, suy nghĩ một chút, nghi ngờ nơi này là một chỗ nuôi thi, trong đó chắc chắn có cương thi, có thể là thủy thi. Hắn cởi túi xách ra, lấy ra đấu mực, kéo một đoạn hồng tuyến lớn, sau đó lấy một khối Long Tiên Hương chà xát lên dây hồng tuyến. Long Tiên Hương không phải là pháp khí, mà là dược vật có thể hấp thu thi khí, giống như gạo nếp, có tính chất tự nhiên để áp chế cương thi.
Hắn đi vòng quanh huyết trì, mỗi 10 cm thì dùng đấu mực bắn một cái, để lại một đạo hồng ấn. Sau khi bố trí xong pháp đàn cũng mất khoảng hai mươi phút.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nhìn nước ao khẽ rung động, có lẽ vật bên dưới đang di chuyển! Nó là cương thi, là yêu, hay là tà vật gì khác?
Trong lòng hắn không khỏi có chút khẩn trương, một huyết trì được trải thi nuôi dưỡng hơn bảy mươi năm, bất kể bên trong là tà vật gì cũng đều rất khó đối phó.
Suy nghĩ một lát, nếu như đó là Sát thi thì chỉ với đấu mực cùng huyết tuyến, chắc chắn sẽ không áp chế được nó. Hắn lấy từ trong túi ra một bao gạo nếp, rải đều quanh ao.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương quay lại, Tạ Vũ Tình dẫn theo một đám người chạy xuống, trong đó có Lưu Minh.
"Diệp tiên sinh, nghe ngài gọi điện thoại, tôi đã vội chạy tới. Cục Văn Hóa bảo không được phá hủy kết cấu bên trong..."
Diệp Thiếu Dương khoát tay: "Bây giờ mà còn nói cái này, khi nào sống sót ra ngoài rồi hãy nói."
Chỉ một câu mà làm cho mọi người mặt trắng bệch.
Diệp Thiếu Dương nhìn về phía lão Quách đang xách một túi lớn, hỏi: "Sư huynh, Nhuế Lãnh Ngọc không tới sao?"
"Nàng ở chỗ ta chế pháp khí, nàng nói tin tưởng đệ có thể giải quyết hết, không cần hỗ trợ."
Diệp Thiếu Dương không nói gì thêm, chính hắn cũng chưa từng tin tưởng mình như thế.
Lão Quách bước tới, chạm nhẹ tay vào ao máu, chà xát, biểu tình trở nên ngưng trọng: "Phía dưới này là gì?"
"8/10 khả năng là Sát thi được huyết trì nuôi dưỡng." Diệp Thiếu Dương đặt một chân lên mép ao, nhìn chằm chằm vào chiếc túi sau lưng lão Quách: "Có mang hùng hoàng và rượu gạo không?"
"Có, tôi nghe Tạ cảnh sát kể lại đại khái, cho nên mang theo nhiều đồ, nghĩ đệ có thể sẽ cần tới." Lão Quách cởi túi xuống, đột nhiên hỏi: "Đệ trả tiền?"
"Dĩ nhiên không phải." Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Lưu Minh: "Đúng lúc lắm, Lưu hiệu phó, hôm qua chúng tôi ở Tề Vân Sơn giết một trăm con lục mao cương thi, thiếu chút nữa ngỏm củ tỏi. Có Tạ cảnh sát làm chứng, tôi đã nói với sư huynh tôi, ông trả cho y năm vạn thù lao, không thành vấn đề chứ?"
"Còn có ba vạn của tôi!" Tiểu Mã lớn tiếng nói.
"Chuyện này..." Lưu Minh há hốc mồm: "Những con cương thi kia có liên quan tới trường tôi ư?"
"Dĩ nhiên!" Tiểu Mã nghiêm túc nói: "Tất cả cương thi đều do Phùng Tâm Vũ chỉ huy, họ đang chuẩn bị phái chúng tiến đánh trường học. Chúng tôi liều mạng ngăn cản, nếu không bây giờ trường của ông đã tan tành rồi, chưa kể còn xác khắp nơi..."
Lưu Minh sợ run cả người: "Được, không thành vấn đề, tôi sẽ bỏ tiền."
Diệp Thiếu Dương lấy hùng hoàng và rượu gạo từ trong túi của lão Quách ra, hai người cùng nhau hành động, rải đầy một vòng ven huyết trì. Khi nhìn mọi thứ hoàn tất, hắn mới quay lại hỏi Tạ Vũ Tình: "Máy bơm và ống bơm đâu?"
"Đã lấy!" Tạ Vũ Tình chỉ huy vài tên cảnh sát khiêng máy bơm và ống bơm nước đến, tất cả đều rất khẩn trương, hoảng hốt. Đối với họ, hiện trường hung án đầy máu cũng không đáng sợ bằng những chuyện thần bí, họ cũng chỉ là người bình thường, có bản năng sợ hãi.
"Tôi sẽ đi trước giăng lưới chu sa, lọc bỏ huyết thủy, đồng thời sắp xếp đường thoát nước." Lão Quách vừa nói vừa đi ra ngoài. Lại quay đầu nhìn Lưu Minh, đưa ra năm ngón tay: "Nhớ thêm tiền nhé, năm nghìn đồng, thấy ngươi quen biết nên giảm giá rồi đó!"
Lưu Minh lau mồ hôi, cảm thấy như mình là con dê béo được mọi người xẻo thịt.
Diệp Thiếu Dương chỉ huy mọi người khiêng máy bơm cẩn thận đặt cạnh huyết trì, dây điện được nối từ mặt đất, máy bơm mở tối đa, ồ ồ hút huyết thủy.
Diệp Thiếu Dương cầm Tảo Mộc Kiếm đứng bên cạnh ao, ra lệnh cho mọi người lui về phía sau. Nước ao ngày càng ít, lúc này lão Quách đã trở về, chứng tỏ mọi thứ đã xong xuôi. Diệp Thiếu Dương chỉ giữ một mình lão lại, đuổi những người khác ra ngoài, cắt ngón tay, viết một tờ Ngự huyết phù dán lên cổng, như vậy, vật bên trong sẽ không thể ra khỏi cổng và làm tổn thương người khác.
Lão Quách cầm súng chu sa, rất khẩn trương nhưng cũng hưng phấn. Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau, nếu có sự cố gì xảy ra thì hắn sẽ chống đỡ, mình chỉ có thể giúp đỡ vài việc nhỏ.
"Ục... ục…". Một âm thanh kỳ quái từ trong huyết trì vang lên, máy bơm rung động dữ dội, tự động đứt cầu dao, không hút nữa.
"Không hay rồi, vật kia đã chặn máy bơm nước!" Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói với lão Quách: "Chúng ta tiến lên kéo ống bơm ra xem!"
Hai người cùng nhau bước đến kéo ống bơm nước, cảm giác như nó đã chìm xuống rất sâu, kéo mãi không được. Họ gọi Tiểu Mã đến giúp sức, ba người cùng nhau dùng sức, cuối cùng cũng kéo ống lên được và đặt trên bờ. Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, cúi đầu quan sát bên trong, ống bơm nước to bằng thân thể một người trưởng thành, bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã: "Thử mở máy bơm lại lần nữa!" Đang lo lắng mình bị hút vào, hắn định đứng lên đi qua bên cạnh, kết quả, hắn đã đánh giá thấp công suất máy bơm. Chốt vừa mở, chỉ nghe một tiếng Vụt, máy bơm đã hút cả người hắn vào…
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình khám phá tháp nước, nơi được cho là có khả năng ẩn giấu những điều khủng khiếp. Sau khi đấm vỡ một lỗ hổng để vào, họ phát hiện một ao đầy máu mà không có mùi hôi, báo hiệu sự hiện diện của những hiện tượng kỳ quái. Họ giao tiếp với những linh hồn còn lạc lối trước khi tìm ra rằng phía dưới ao nước là một bí mật đen tối đang chờ được khám phá.
Trong chương này, Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương đang xử lý tình huống nguy hiểm quanh huyết trì. Diệp Thiếu Dương ra lệnh cho Tạ Vũ Tình gọi cảnh sát mang ống bơm nước để hút huyết thủy. Khi chuẩn bị đối mặt với mối đe dọa từ cương thi bên dưới, áp lực tăng cao khi máy bơm bất ngờ gặp trục trặc. Cuộc chiến với tà vật sắp sửa bắt đầu khi Diệp Thiếu Dương bị hút vào máy bơm, để lại mọi người lo lắng về số phận của anh.