"Chuyện gì thế, ai dám làm loạn ở đây?" Một nhóm bảo vệ tiến đến, đẩy một số người ra, trong đó có tên cầm đầu phách lối. Nhưng khi nhìn thấy Trần Kiến Ba, hắn lập tức chuyển sắc, tất cả đều biết rằng nếu đụng phải Trần Kiến Ba thì chẳng ai có thể sống yên trong trường học.

"Đừng có làm phiền, cút đi!" Trần Kiến Ba nói, bóp kèn hai tiếng.

Những bảo vệ gãi đầu, nếu bỏ đi lúc này chắc chắn sẽ bị chê cười, tên cầm đầu nhanh chóng nghĩ ra một lý do và bảo đám cấp dưới: "Nhiều người quá, không thể làm gì, quay lại gọi thêm người đi!" Trước khi đi, hắn nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt thương hại, thở dài, nghĩ rằng thằng nhóc thật xui xẻo, chỉ mong nó không bị thương nặng.

"Tiểu Diệp, giờ phải làm sao? Liều mạng không?" Tiểu Mã nói.

"Tôi ít khi đánh nhau, thử xem!" Diệp Thiếu Dương trả lời.

"Cái gì mà ít khi đánh nhau?" Tiểu Mã lo lắng: "Mẹ nó, cậu giả bộ lâu rồi, nếu một hồi bị đánh thì đừng có mất mặt nha!".

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không phải đâu, bản lĩnh của tôi chưa hoàn thiện, lỡ đánh chúng nó bị thương nặng, không có tiền bồi thường thuốc men mất."

Tiểu Mã còn nghi ngờ, hắn biết Diệp Thiếu Dương giỏi tróc quỷ hàng yêu nhưng khi đánh nhau thì... Họ có mối liên hệ gì không? Hay là Diệp Thiếu Dương quen tay tróc quỷ rồi nghĩ rằng đánh nhau cũng dễ dàng như vậy?

Mấy tên đệ tử của Trần Kiến Ba nhanh chóng chạy đến. Tiểu Mã không kịp suy nghĩ gì nhiều, vung tay đánh một cú vào mặt tên cao gầy. Thằng này đang chú ý đến Diệp Thiếu Dương nên không đề phòng, bị đấm ngã nhào xuống đất. Những tên còn lại bất ngờ, quay lại nhìn Tiểu Mã.

Tiểu Mã không chạy trốn mà hô: "Mau chạy đi, mặc kệ tôi, báo cho Tạ cảnh sát tới cứu!"

Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm động, thằng bé này ham tiền vẫn nghĩa khí trong lúc nguy cấp. Hắn mỉm cười, nhảy lên, tay nắm chặt, giơ ra ngón giữa, khẽ gập lại, "Bụp… bụp!", điểm vào đầu hai tên kia.

Diệp Thiếu Dương hành động nhẹ nhàng như đang đánh trẻ con khiến chúng rất nhục nhã, nhưng hắn không ra tay mạnh. Thế nhưng, sự việc khiến mọi người xung quanh ngơ ngác: Hai tên kia ngã xuống đất, ôm đầu kêu la.

"Bụp… bụp…!" Diệp Thiếu Dương chạy đến phía Tiểu Mã, lại điểm tiếp vào hai tên vừa quay lại, cả hai đều ngã xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.

Cảnh tượng này làm những tên còn lại sợ ngây người, Trần Kiến Ba cũng ngơ ngác. Rồi hắn hét lên: "Sợ cái gì, đông người như vậy, mau tiến lên, đè chết mẹ nó cho tao!"

Nghe lệnh, đám tiểu đệ chạy về phía Diệp Thiếu Dương. Hắn không hề biểu diễn gì mà nhẹ nhàng tiến lên, dễ dàng tránh đòn, nhân cơ hội điểm vào đầu từng tên. Hơn mười tên lần lượt ngã xuống, kêu la thảm thiết.

Diệp Thiếu Dương phủi tay, vô tội nhìn Trần Kiến Ba, không hề khoe khoang, chỉ bảo: "Tôi không nói dóc đâu, lần sau mang nhiều người hơn đi!" Nói xong, hắn quay người nhìn Tiểu Mã đang há hốc mồm: "Đi thôi, chúng ta về ký túc xá."

Hai người sóng vai đi, cảnh tượng bỗng chốc trở nên yên ắng, tất cả mọi người lặng lẽ nhường đường, há hốc mồm nhìn Diệp Thiếu Dương, quần áo rách nát, trước đây ai cũng lo lắng cho hắn, giờ lại nhận ra mình đã lo lắng nhầm đối tượng.

Nếu Diệp Thiếu Dương biểu diễn các loại võ nghệ tuyệt đỉnh như Thiết Sa Chưởng hay Đả Cẩu Bổng Pháp, chắc chắn sẽ nhận được tràng vỗ tay. Nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ dùng một chiêu “Điểm huyệt” đã đánh bại mười mấy tên thanh niên, nào ai có thể tưởng tượng nổi.

"Á đù, cao thủ võ lâm trong sân trường…". Một người tự lẩm bẩm.

Khó tiếp thu nhất là Trần Kiến Ba. Hắn dẫn theo nhiều người với một tâm thế "hào hùng", định chỉnh đốn Diệp Thiếu Dương, ai ngờ lại gặp kết cục kỳ dị như vậy, quan trọng là Diệp Thiếu Dương còn không thèm liếc nhìn hắn lần nào, càng làm cho hắn cảm thấy đau hơn cả việc bị đánh.

Hắn cắn răng, suất phát, phóng xe với tốc độ 60 km/h về phía Diệp Thiếu Dương.

"Cẩn thận!" Có người trong đám đông hoảng hốt kêu lên. Bất kể võ công có cao đến đâu cũng phải sợ dao phay, người giỏi đến đâu cũng không thể đỡ nổi xe máy, lại còn tốc độ nhanh như vậy.

Khi mấu chốt, Diệp Thiếu Dương lập tức đẩy Tiểu Mã ra, đan chéo chân, nhảy lên, tránh được chiếc xe máy. Trước khi rơi xuống, hắn điểm thêm một phát vào đầu Trần Kiến Ba. Hắn đau đến hét lên, lệch tay lái, cuối cùng đâm vào một gốc cây tùng và bất động.

"Không chết chứ?" Tiểu Mã lo lắng hỏi.

Diệp Thiếu Dương hơi lo lắng, đi tới xem. Trần Kiến Ba đầu hướng xuống đất, chân hướng lên, mắc kẹt trên chạc cây, không nhúc nhích, thấy Diệp Thiếu Dương thì vội vàng mắng: "Thả tao xuống, , mau thả tao xuống..."

"Nếu còn nói nữa thì không sao đâu, đi thôi."

Khi mọi người trân trối nhìn, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã vội vã rời đi.

"Tiểu Diệp, chiêu thức ấy của cậu thật lợi hại, cậu học ở đâu vậy?" Tiểu Mã hỏi ngay khi rời xa đám đông.

"Thể thuật Mao Sơn, tôi sợ chịu khổ, chỉ mới luyện vài chiêu, không đáng nhắc tới." Diệp Thiếu Dương đáp.

"Cái gì mà không đáng nhắc tới? Không lẽ, khó hiểu quá chừng, Mao Sơn của các cậu không phải chỉ tróc quỷ thôi sao, sao lại học kungfu nữa?"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, vừa đi vừa giải thích: "Tróc quỷ không dùng kungfu, nhưng nếu pháp thuật có cao tới đâu mà không biết một chút kungfu thì khó để chế trụ bọn chúng. Lại còn một số pháp sư tu tà xuất thân từ võ đường, lỡ gặp phải bọn họ, lúc đấu pháp, võ thuật sẽ phát huy tác dụng."

Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nghĩ đến một vấn đề: "Tiểu Diệp, cậu và Nhuế thần nữ, ai mạnh hơn?"

Diệp Thiếu Dương cười cười, vừa muốn trả lời thì một cô gái bất ngờ chạy tới, giang tay chắn trước mặt hắn.

Diệp Thiếu Dương sững sờ, nhìn kỹ cô gái. Cô mặc trang phục thể thao, có vóc dáng khỏe khoắn, tóc buộc đuôi ngựa, trông rất thanh tú, nhưng hắn không hề quen.

"Lúc nãy anh dùng Phụng Nhãn Quyền phải không?" Cô gái hỏi.

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nhíu mày: "Gì cơ?"

Cô gái giơ tay phải lên, làm động tác điểm huyệt giống hắn, nói: "Phụng Nhãn Quyền, đừng có chối, tôi nhìn rõ ràng, năm xưa Anh nữ hiệp đã dùng Phụng Nhãn Quyền đánh chết Hồng Hi Quan, Hồng Hi Quan lúc đó chín mươi tuổi vẫn bị đánh lén."

"Nói nhảm gì vậy, không biết!" Diệp Thiếu Dương khoát tay: "Có chuyện gì không, không thì tránh ra."

Tiểu Mã kéo tay hắn, ghé sát vào: "Cô ấy là Trương Tiểu Nhị, trưởng câu lạc bộ võ thuật của trường chúng ta, đai đen tam đẳng Karate, rất mê võ nghệ."

Trương Tiểu Nhị khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vừa nãy anh dùng Phụng Nhãn Quyền đánh bại mười ba người, rất có trình độ. Anh có muốn gia nhập câu lạc bộ võ thuật của chúng tôi không? Tôi sẽ cho anh làm chưởng môn Phụng Nhãn Quyền. Mặc dù anh không đẹp trai nhưng không quan trọng, bổn cô nương bội phục tài năng của anh, không quan tâm đến vẻ bề ngoài."

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh cuộc đối đầu căng thẳng giữa Diệp Thiếu Dương và Trần Kiến Ba, người đang tìm cách trả thù sau khi bị xúc phạm. Trong khi Diệp Thiếu Dương thể hiện sự bình thản và tự tin, Trần Kiến Ba lại tỏ ra tức giận và hung hãn với sự tham gia của đám tay sai. Dưới ánh mắt của đám đông, trận chiến giữa họ sẽ không chỉ là cuộc chiến về thể xác mà còn là cuộc chiến về danh dự và lòng kiêu hãnh.

Tóm tắt chương này:

Trong một cuộc ẩu đả bất ngờ ở trường học, Diệp Thiếu Dương đã khiến mọi người ngỡ ngàng khi dễ dàng đánh bại một nhóm đối thủ đông đúc chỉ bằng vài chiêu thức đơn giản. Sự can đảm của Tiểu Mã và tài năng võ thuật của Diệp đã thu hút sự chú ý của Trương Tiểu Nhị, trưởng câu lạc bộ võ thuật, người đề nghị Diệp gia nhập đội ngũ của mình. Câu chuyện khắc họa tinh thần đồng đội và sự phát triển mạnh mẽ của nhân vật chính trong cuộc sống học đường.