Tuyết Kỳ vẫn còn do dự, nói: “Chị không hiểu, một khi em đoạt xá, từ nay sẽ không thể thoát khỏi thân thể của nó, cũng chính là của em. Em là một người trưởng thành...”
Trần Lộ không còn kiên nhẫn nữa, nói: “Nếu tìm được cho em một thân thể thiếu nữ mười ba tuổi thì cũng được, phải không? Biết bao giờ mới có cơ hội tốt như vậy, nếu lần sau chỉ tìm được một tên đàn ông cường tráng, hay đầu hói bụng bự, thì em thấy cái nào tốt hơn?”
Những lời của Trần Lộ đã giúp Tuyết Kỳ đưa ra quyết định. Cô cắn răng một cái, nói với Diệp Thiếu Dương hai chữ: “Đa tạ.”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau cười. Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá linh phù, dán lên Âm Dương Kính và nói: “Cô trước tiên tiến tới đi, phải làm thật nhanh, không được tiếp xúc với ngoại giới.”
Với hình thể nguyên thần của cô, một khi tiếp xúc với không khí nhân gian, sẽ lập tức hóa thành tinh phách. Tuyết Kỳ đã biết điều này, gật gật đầu, niệm lực vận chuyển, nhanh chóng chui vào linh phù.
“Cô chờ một chút, ta xử lý trước một chút đã.”
Diệp Thiếu Dương thu lại linh phù có nguyên hồn của Tuyết Kỳ, nhìn bé gái đang bị định hồn kia, tay chống cằm suy nghĩ. Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Động thủ đi, đứng ngây ra làm gì?”
“Thiên La Dạ Xoa là Quỷ Vực chi hồn, hình thái không giống như quỷ trên nhân gian, dễ giết nhưng khó thu, hơn nữa hồn phách của nó đã sớm hợp nhất với thân thể bé gái, thực sự rất phiền phức.”
“Không có cách nào sao?”
“Có, nhưng cần hao phí nhiều sức, hơn nữa có khả năng thất bại. Trong lúc ta làm phép, các người tuyệt đối không được quấy rầy.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một lọ thủy tinh nhỏ, dùng bút chu sa vẽ đạo văn lên mặt trên, đặt xuống đất, sau đó bảo mọi người đưa cô bé qua đó, quỳ rạp trên mặt đất, đối diện với lọ thủy tinh.
Tiếp theo, Diệp Thiếu Dương hóa một chén nước bùa, vạch hai mắt của bé gái ra, đổ vào bên trong một chút. Ánh mắt vốn sắc bén lập tức trở nên mê man, tròng mắt nổi lên một tia màu lam.
Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Mã lại, đưa cho hắn một túi nhỏ Bạch niết xa, dặn dò hắn một lúc nữa phải làm như thế nào, Tiểu Mã ghi nhớ.
“Tứ Bảo, ngươi niệm Vãng sinh chú, không được ngừng lại.”
Tứ Bảo sửng sốt: “Ngươi muốn siêu độ nó sao, làm vậy không được đâu.”
“Đó không phải là siêu độ, chỉ là khi ta rút hồn, ngươi niệm Vãng sinh chú, có thể hóa giải một chút lệ khí của nó, xác suất thành công sẽ cao hơn một chút.”
Tứ Bảo gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, lấy từ ba lô ra một cái mõ, vừa gõ vừa bắt đầu tụng Vãng sinh chú.
Diệp Thiếu Dương mở miệng cô bé ra, dùng móng tay đâm thủng đầu lưỡi của cô, sau đó dán lên một tấm Đề hồn phù, thổi vào đó một hơi. Máu thấm trên linh phù lập tức hóa thành một ngọn lửa nhỏ màu xanh, là do nguyên hồn của Thiên La Dạ Xoa biến thành.
Diệp Thiếu Dương dùng hai tay cầm hai đầu Đề hồn phù, chậm rãi kéo ra từ miệng cô bé, toàn thân cô lập tức trở nên mềm nhũn.
“Mao sơn đề hồn hữu thần thuật, nhất hồn nhị hồn dữ ngã tẩu, tam hồn mệnh quan bất hồi đầu…”
Diệp Thiếu Dương bắt đầu ngâm lên âm điệu cổ quái. Đề hồn ca này không phải chú ngữ, mà là để hồn phách nghe, dùng để thôi miên cũng như hấp dẫn nguyên thần của chúng.
Khi di chuyển được nửa đường, ngọn lửa trên linh phù bỗng nhảy lên, hai tay Diệp Thiếu Dương cũng bắt đầu rung lên nhẹ nhàng. Hít một hơi thật sâu, anh áp chế lực lượng phản phệ của hồn phách, chậm rãi đưa tới miệng lọ thủy tinh. Hai ngón tay trái đưa ra, kẹp lấy ngọn lửa, nhanh chóng bỏ vào trong lọ.
Ngọn lửa ma thoát khỏi sự trói buộc của linh phù, lập tức nhảy nhót, có ý đồ muốn chui ra ngoài. Tiểu Mã đã sớm chờ hết kiên nhẫn, lập tức đổ Bạch niết sa vào trong lọ thủy tinh. Hạt cát màu trắng rơi xuống, nhanh chóng đè lên ngọn lửa, chẳng mấy chốc đã lấp đầy lọ thủy tinh. Diệp Thiếu Dương dùng linh phù phong bế miệng bình, thở dài một hơi.
Mọi người đi tới, nhìn bên trong lọ thủy tinh. Lẫn trong Bạch niết sa là một ấn ký màu đen, giống như là cá bị hóa thạch, nhìn kỹ thì thấy thoáng có hình dạng ác ma.
“Thế này xong à?” Tiểu Mã kinh ngạc hỏi.
“Xong rồi, nguyên hồn của nó đã bị nhốt bên trong.” Diệp Thiếu Dương gọi Qua Qua tới, giao lọ thủy tinh cho nó, “Khi nào ngươi đi Âm Ty, đem cái này giao cho Tiêu Lang Quân, để cho họ tự mình xử trí.”
Qua Qua khó hiểu nói: “Lão đại không muốn tiêu diệt hồn của nó sao?”
“Nếu trong lúc chiến đấu, diệt nó cũng không tiếc gì. Hiện tại ta hao tổn tinh lực để phong tỏa nó lại, nếu mà tính diệt hồn, như vậy chẳng phải làm không có ý nghĩa gì à? Cứ cho nó xuống Địa Phủ chịu hình phạt đi.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương lấy tấm linh phù có chứa hồn phách Tuyết Kỳ dán lên mặt cô bé, niệm một lượt chú ngữ, nhẹ nhàng dẫn hồn phách của cô vào trong cơ thể cô bé, sau đó bóc linh phù xuống, cười nói: “Thời khắc kỳ tích xuất hiện rồi.”
Chương truyện ghi lại cuộc giải cứu Tuyết Kỳ khỏi thân xác của Thiên La Dạ Xoa. Khi cô do dự, Trần Lộ khuyến khích cô quyết định nhanh chóng, nhấn mạnh cơ hội không thể lặp lại. Diệp Thiếu Dương và các đồng đội chuẩn bị các bùa chú và linh phù để thu hồi hồn phách. Sau khi sử dụng nước bùa và Đề hồn phù, họ thành công trong việc nhốt nguyên hồn vào một lọ thủy tinh, để Tuyết Kỳ trở về thân thể cô. Cuộc đấu tranh giữa thiện và ác diễn ra căng thẳng, nhưng cuối cùng mọi người đã chiến thắng.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và nhóm bạn gặp phải một tiểu nữ quỷ khóc lóc cầu xin tha thứ. Tuy nhiên, qua cuộc đối thoại, họ phát hiện ra tiểu quỷ thực chất là Thiên La Dạ Xoa, một loại tà linh gian ác, đã hút hồn phách của nhiều người sống bị tế để tăng cường sức mạnh. Khi tiểu quỷ đề nghị trở thành linh phó cho Diệp Thiếu Dương, anh từ chối vì quá khứ tội ác của nàng. Cuối cùng, nhóm của Diệp Thiếu Dương buộc phải tìm cách đối phó với tình huống đã được đặt ra, nhất là khi thân thể của tiểu quỷ lại có khả năng hồi sinh cho một nhân vật khác.