Sùng Trinh ngẩn ra, “Lấy pháp lực của tổ tiên, sao có thể không được…”
“Ngươi đừng quên, hắn đã đánh bại Tam Pháp Vương của Luân Hồi Ty, cô nương kia cũng không phải dễ chọc. Hai người bọn họ nếu một lòng muốn chạy, hai chúng ta chưa chắc đã ngăn cản được.”
Sùng Trinh nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu. Sinh thời ở nhân gian, bọn họ từng là Đế Vương quân lâm thiên hạ. Sau khi chết, tuy nhận được phong hàm Âm Thần, nhưng pháp lực và địa vị của họ ở Âm Ty cũng chỉ là bậc trung, không bằng Tam Pháp Vương của Luân Hồi Ty.
“Cũng phải thử một lần chứ,” Sùng Trinh không cam lòng.
Chu Lệ thở dài nói: “Không đánh còn đỡ. Nếu đã đánh rồi, thì giá nào cũng phải bắt hắn. Bằng không, một khi để hắn chạy thoát, hắn sẽ coi toàn bộ Âm Ty là địch, chiến tranh sẽ sớm xảy ra, nếu hắn về bên kia, thì sẽ trở thành một lực lượng rất đáng sợ.”
Trầm ngâm một hồi, Chu Lệ lẩm bẩm: “Hơn nữa, ta cũng không nghĩ ra ai đã truyền thụ Đâu Suất Bát Quái Tiên cho hắn.”
Sùng Trinh nhíu mày: “Chuyện này là sao?”
“Đâu Suất Bát Quái Tiên chính là pháp thuật của Âm Phủ, tất nhiên là có người truyền thụ cho hắn, như vậy hắn mới có thể biết được. Đây có lẽ là việc làm của một đại nhân vật nào đó. Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
Sùng Trinh trầm ngâm một lát, nói: “Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng cũng mơ hồ nghĩ đến vài chuyện.”
“Với sự tình hiện tại, hắn tàn sát một hai quỷ phạm Âm Phủ cũng không có gì to tát. Nếu ta cố mạnh mẽ câu hắn, có lẽ lại khiến Âm Ty khó xử…” Chu Lệ hạ thấp thanh âm.
Sùng Trinh gật đầu, “Vẫn là tổ tiên anh minh. Có điều, Diêm La Vương phái hai chúng ta tới bắt Huệ Tông tổ tiên, nay hắn đã bị diệt hồn, về sau biết ăn nói sao đây?”
Theo ý của lão tổ tiên vừa nói, nếu chúng ta nói thẳng ra, chỉ sợ Diêm La Vương ngại luật pháp, cũng không thể không tầm nã Diệp Thiếu Dương, tuy nhiên cũng không phải nguyện ý…
Chu Lệ đứng lại, nhíu mày suy nghĩ một hồi, nhìn Sùng Trinh: “Nếu nói chúng ta đến muộn một chút, Kiến Văn Đế đã bị Diệp Thiếu Dương chém chết, không thể câu hồn…”
Sùng Trinh ánh mắt sáng ngời: “Hay là thế này: Kiến Văn Đế kia dùng Đế Vương tâm thuật tạo thành ảo giác, Diệp Thiếu Dương vì phá trận mà giết địch, đương nhiên, nếu không chính hắn sẽ phải chết…”
Chu Lệ cười tà tà, “Nhớ kỹ, đó chính là chân tướng. Hôm nay không nói, sau này cũng không thể nói, để tránh rước phiền phức vào người.”
“Cẩn tuân tổ mệnh!”
Lúc này, tinh phách Kiến Văn Đế từ minh điện bay ra khỏi mộ đạo. Chu Lệ ngẩng đầu nhìn tinh phách của Kiến Văn Đế, âm thầm thổn thức.
“Mấy trăm năm sau, khi hồn phách của hắn được tụ sinh, sẽ có một bộ dáng khác, nhân gian sẽ không còn Chu Duẫn Văn…”
Hai người đứng lại một hồi, Sùng Trinh đột nhiên nói: “Đúng rồi tổ tiên, Nương Nương của Kiến Văn Đế, vẫn còn trong ngọc ấn của người, cô ta biết rõ chân tướng, phải làm sao cho phải đây?”
Chu Lệ ngẩn người, nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì tốt. Hai người thương lượng một hồi, quyết định cứ giam Quách Thiếu Di lại trước, rồi về từ từ nghĩ cách.
Chu Lệ ngay tại chỗ mà phá vỡ hư không, hai người tiến vào đi xuống Âm Ty.
Hồn phách Kiến Văn Đế bay đến cuối mộ đạo, nhưng không tiến vào Âm Ty, mà bay vòng quanh rồi bay xuống mặt đất, sau đó hội tụ trên tay một người mặc áo xanh.
Bên cạnh hắn là một thân ảnh hư ảo không có mặt, đang cúi đầu, nhìn đám tinh phách bị thanh y nhân thu hồi, nói: “Xin hỏi chủ thượng, người muốn tinh phách tàn hồn này thì có tác dụng gì?”
“Kiến Văn Đế là Đại Minh Thiên tử duy nhất không vào luân hồi, cũng không được thụ phong Âm Thần. Nhân gian cũng như Quỷ Vực có vô số u hồn triều Minh, nhất thời khó thu phục được hết, tử thương cũng có mấy chục vạn người. Đám ma quỷ đó đều đã vào hết Âm Ty, mà vẫn duy trì sự ngu trung tuyệt đối như lúc làm người.”
Bóng người kia nói: “Hiểu rồi, chủ thượng muốn lợi dụng hắn tập hợp đám du hồn đó lại phải không? Ý tưởng rất hay, nhưng hắn đã bị hồn phi phách tán, tinh phách sao có thể trọng tu lại?”
“Biện pháp thì có lẽ có,” Người áo xanh nhìn đám tinh phách trong lòng bàn tay, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Bên trong minh điện dưới cổ mộ, Diệp Thiếu Dương vừa kết thúc thổ nạp một vòng Chu Thiên, tiến vào điện thờ phụ, sưu tầm mấy thứ tốt trong bích động.
Tuy trên người đã có mấy bảo bối do Quách Thiếu Di lấy từ bích động này, Diệp Thiếu Dương vẫn còn nhớ tới.
“Ngươi không lo Âm Ty sẽ xử trí ngươi như thế nào à, mà còn có tâm tư sưu tầm bảo vật?” Nhuế Lãnh Ngọc đứng ngay phía sau hắn, lo lắng nhắc nhở.
“Chuyện đã xảy ra rồi, nghĩ cũng vô dụng. Lỡ như Âm Ty không tới tìm ta phiền toái, mà lúc đó cổ mộ lại bị cảnh sát tiếp nhận, thì làm gì còn cơ hội tầm bảo nữa.”
Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa tìm kiếm. Bích động có rất nhiều đồ cổ, nhưng nhìn qua đều là những thứ không liên quan đến tu luyện pháp thuật, hắn cũng không cảm thấy có hứng thú.
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày hỏi: “Sao lại không tới tìm ngươi phiền toái?”
“Là một cảm giác thôi. Lời nói của Chu Lệ trước lúc rời đi, cho ta một cảm giác… rất kỳ quái. Hy vọng trực giác của ta không sai. Đậu má, sao toàn là chai lọ bình bát rách nát lung tung thế này…”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn cái bộ dáng ham tài của hắn, lại nghĩ đến biểu hiện của hắn trong ảo cảnh, trong lòng vô ngữ. Đây thực sự là cùng một người sao?
“Cái này!” Diệp Thiếu Dương cầm một vật rất nặng đi tới, Nhuế Lãnh Ngọc dùng đèn trên đầu chiếu vào, vật này phản xạ ánh lục quang lập lòe, nhịn không được cầm lên tay quan sát.
Đó là một khối ngọc ấn, bên trên có một con thần thú đầu rồng mình hổ, miệng ngậm Hạo nhật thần châu, điêu khắc cực kỳ tinh tế, nhìn qua sống động như thật.
Dưới đáy là một hàng chữ triện nổi. Nhuế Lãnh Ngọc không biết đó là gì, nhưng Diệp Thiếu Dương lại rất tinh thông chữ triện, vừa nhìn thấy đã đọc ngay ra được: “Thiên mệnh minh đức, biểu chính vạn phương, tinh nhất chấp trung, vũ trụ Vĩnh Xương… Nói vậy, đây chẳng phải là Ngọc tỷ truyền quốc của Kiến Văn Đế sao!”
Bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước Kiến Văn Đế có nói Ngọc tỷ của Chu Lệ là đồ dởm, vậy thì cái gọi là chính phẩm, đương nhiên là nằm trong tay hắn.
“Khẳng định đây là Ngọc tỷ truyền quốc.” Nhuế Lãnh Ngọc vuốt ve thần thú điêu khắc trên ngọc tỷ, cảm nhận được một cỗ chính khí uy nghiêm, tỏa ra từ trong ngọc tỷ.
“Ngọc tỷ đại biểu cho chính khí quốc gia, có thể ngăn chặn bất kỳ tà khí nào, quỷ yêu cũng phải tránh xa.” Diệp Thiếu Dương có chút phấn khích, “Vật này nếu được khai quang, nằm trong tay pháp sư, tuyệt đối sẽ trở thành một pháp khí tuyệt hảo!”
“Ngọc tỷ này không phải người bình thường nào cũng có thể khống chế. Ta là nữ nhân, không đủ dương khí, khẳng định không dùng được. Ngươi cầm lấy mà dùng.” Nhuế Lãnh Ngọc nói rồi trả lại ngọc tỷ cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận ngọc tỷ, cầm trong tay, nói: “Ta là Thiên sư, không phải Đế vương. Vô pháp khống chế Đế vương chi khí trong ngọc tỷ này, có thể phát huy một nửa công hiệu đã không tồi. Tuy nhiên nếu đã có duyên tìm được, chả lẽ có đạo lý nào lại không cần, hắc hắc…”
Đột nhiên lúc này, có một tiếng động lớn từ phía minh điện truyền đến, hình như có thứ gì rớt xuống.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy ra, vừa thấy tức khắc sợ đến ngây cả người: Trên nóc minh điện bỗng nhiên cháy lên, hơn nữa từng giọt dầu kèm theo lửa cháy không ngừng chảy xuống, giống như một trận mưa lửa, khắp nơi trên mặt đất đều bốc cháy, cảnh tượng thực sự hoành tráng.
“Ngói lưu ly chứa Thiên bảo long hỏa du đã bị vỡ! Long hỏa du gặp gió sẽ bùng cháy, toàn bộ mộ thất sẽ bị thiêu rụi, mau ra khỏi đây thôi!” Nhuế Lãnh Ngọc đưa tay kéo Diệp Thiếu Dương còn đang ngẩn ngơ đứng đó, chạy như bay về phía lối ra.
Diệp Thiếu Dương ngẩn người suy nghĩ một lát, mới nhớ ra, tám phần là do lúc trước đấu pháp, không cẩn thận đã làm vỡ ngói lưu ly. Đúng rồi, chính là lúc Kiến Văn Đế bị đánh bay lên không kia…
Trong chương này, Sùng Trinh và Chu Lệ thảo luận về việc bắt Diệp Thiếu Dương, người đã đánh bại Kiến Văn Đế, nhưng họ lo ngại sức mạnh của hắn có thể gây ra chiến tranh với Âm Ty. Sau khi đưa ra kế hoạch về việc xử lý Kiến Văn Đế, hai người vô tình phát hiện ra ngọc tỷ truyền quốc của Kiến Văn Đế. Trong khi họ đang thảo luận và tìm kiếm bảo vật, một tấm ngói lưu ly vỡ ra, gây ra một cảnh tượng hỗn độn với lửa bùng cháy khắp nơi, đe dọa an toàn của cả hai.
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương đứng trước sự đối đầu căng thẳng với Kiến Văn Đế, quyết tâm không để hắn rời khỏi. Mối quan hệ căng thẳng giữa các nhân vật dần được vạch trần. Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy bối rối khi nhận ra Thiếu Dương đang chuẩn bị đối đầu với những thế lực mạnh mẽ. Tấm lòng của Diệp Thiếu Dương vừa kiên định vừa đầy nỗi lo lắng, trong khi các nhân vật khác cố gắng duy trì trật tự trong tình thế nguy hiểm.