“Có muốn xem trước ảnh chụp của cô ấy không?”

Lâm Tam Sinh đang muốn gật đầu, nhưng rồi lại kiềm chế, lắc đầu nói: “Dù sao cũng sẽ gặp mặt, ta muốn trực tiếp thấy diện mạo của nàng.”

“Cũng được. Nếu các người có thể bên nhau, thật là một đoạn giai thoại thú vị, tình yêu say đắm trải qua mấy trăm năm…”, Chu Tĩnh Như có chút cảm khái.

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.

Đến tám giờ, có người gõ cửa, vị tổng giám đốc bước vào, trước tiên rót trà cho hai người, rồi báo rằng Kim Oánh đã tới.

“Hôm nay có cuộc họp thường kỳ của Bộ phận tiêu thụ, cần cô ấy chủ trì. Giám đốc Chu, nếu bạn của ngài muốn mua nhà, tôi có thể tự mình dẫn đi.”

Vị tổng giám đốc khéo léo không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng Chu Tĩnh Như.

Chu Tĩnh Như nâng chén trà lên, lạnh lùng nói: “Để cho cô ấy tới, hủy bỏ cuộc họp thường kỳ đó, khi nào bên này xong việc, gọi cô ấy lên đây.”

Tổng giám đốc vâng dạ liên tục và khom người lui ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương thầm cảm phục, thực là một người có khí phách.

“Đúng rồi, lát nữa cô giả bộ có việc bận cần đi, tốt nhất là không cần phải theo ta, miễn có cô ở đây, cô ấy sẽ cảm thấy câu nệ, ta không tiện hỏi.”

“Ta cũng không đi đâu, ở đây chờ các ngươi.”

Chu Tĩnh Như quay sang cười với Lâm Tam Sinh: “Cố lên!”

“Cảm ơn tiểu thư!”

Chu Tĩnh Như sắc mặt tối sầm lại.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, có vẻ rất lễ phép.

“Mời vào.”

Chu Tĩnh Như lên tiếng.

Cửa mở ra.

Sáu cặp mắt nhìn nhau.

Một cô gái mặc đồ công sở màu đen đi vào, vóc dáng rất cao, tóc buộc đuôi ngựa, đeo một cặp kính đen, trông rất phong cách, tướng mạo cũng thực không tồi.

“Uyển Nhi, đúng là Uyển Nhi! Bộ dáng không hề thay đổi, ông trời ơi, sáu trăm năm!”

Lâm Tam Sinh nghẹn ngào.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như chứng kiến một đại nam nhân rơi lệ, trong lòng cũng rất xúc động.

Rốt cuộc hắn đã đợi sáu trăm năm chỉ để gặp mặt một lần, vì thế dù có khóc lớn lên cũng có thể hiểu được.

Bất quá Kim Oánh cũng không nhìn thấy hắn, cũng không nghe thấy tiếng hắn, lập tức đi đến trước mặt Chu Tĩnh Như, tươi cười đầy mặt chào hỏi, “Xin chào giám đốc Chu, xin chào tiên sinh.”

“Cô tên Kim Oánh phải không?”

Chu Tĩnh Như ngẩng đầu nhìn cô, “Nghe nói nghiệp vụ của cô thực không tồi, vị này là bằng hữu của tôi Diệp tiên sinh, muốn tới đây mua nhà, muốn cô dẫn đi xem một chút.”

Kim Oánh quay sang Diệp Thiếu Dương, hơi khom người, nói: “Thật là vinh hạnh.”

“Vậy các người đi thôi, cố lên.”

Chu Tĩnh Như cảm khái liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh một cái.

Diệp Thiếu Dương đi theo Kim Oánh xuống lầu, Lâm Tam Sinh cũng theo sau.

Tu vi của hắn cũng đủ mạnh mẽ, tuy ánh nắng khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng vì để có thể nhìn thấy Kim Oánh, đừng nói hao phí chút tu vi, dù có hồn phi phách tán cũng thấy đáng giá.

“Diệp tiên sinh công tác ở đâu?”

Trên đường qua tiểu khu, Kim Oánh khách khí hỏi.

“Tôi là… sinh viên.”

Kim Oánh có chút giật mình, học đại học đã mua nhà, đúng là hiếm thấy. Nhưng nghĩ một hồi liền minh bạch, bạn của Chu Tĩnh Như, đương nhiên cũng là con nhà giàu.

Hai người đi rất chậm, dọc đường, Kim Oánh cẩn thận giảng giải về bố cục cũng như quy hoạch của tiểu khu, nhưng Diệp Thiếu Dương nào có tâm tư để nghe, chỉ có trả lời qua loa.

“Diệp tiên sinh muốn mua căn hộ bao lớn, thiết kế căn hộ có yêu cầu gì không?”

“Ách… gì cũng được, cứ tuỳ tiện xem trước đi.”

Vì thế Kim Oánh dẫn hắn đi tham quan khắp nơi. Đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương đi xem nhà, cảm thấy rất mới mẻ, cũng nghiêm túc mà nhìn. Bất chợt quay đầu lại nhìn Lâm Tam Sinh, hắn vẫn giữ bộ dạng si ngốc, nhìn chằm chằm vào mặt Kim Oánh.

Đi xem năm căn hộ, Lâm Tam Sinh có chút thiếu kiên nhẫn, nói: “Chẳng phải ngươi định hỏi tình huống của nàng sao, mau giúp ta hỏi chút đi!”

“Ngươi gấp cái gì!”

“Ta cũng không có gấp.”

Kim Oánh quay đầu lại nói, “Diệp tiên sinh cứ xem đi, không cần nóng vội.”

Diệp Thiếu Dương không biết nói gì.

Rốt cuộc cũng xem xong, hai người đến bên hồ nước nhân tạo trong tiểu khu, Diệp Thiếu Dương đi tới đình hóng gió ngồi nghỉ.

Kim Oánh gọi điện bảo người mang nước qua đây, người bình thường dĩ nhiên không được đãi ngộ như vậy, nhưng thân phận Diệp Thiếu Dương khác nhau, dĩ nhiên được đối xử không giống nhau.

Người phục vụ mang trà tới, Diệp Thiếu Dương bắt đầu trò chuyện với Kim Oánh.

“Không biết Kim tiểu thư đã lập gia đình chưa?”

Cuối cùng hắn hỏi vào đề chính.

Kim Oánh lắc lắc đầu.

“À… còn bạn trai thì sao?”

Kim Oánh có chút ngạc nhiên nhìn hắn, cười cười, “Diệp tiên sinh muốn hẹn hò sao?”

“Ách… muốn mời cô ăn bữa cơm, có thể chứ?”

“Ăn cơm, đương nhiên có thể. Đợi lát nữa xem nhà xong, tôi mời ăn cơm là được.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói: “Tôi xem xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, mặc dù hơi sớm, nhưng có thể vừa uống trà vừa nói chuyện.”

Kim Oánh có chút kinh ngạc, “Diệp tiên sinh đã chọn được nhà rồi sao?”

“Cái này… tất cả đều tốt, để tôi về suy nghĩ thêm một chút.”

Hai người quay về văn phòng công ty, Chu Tĩnh Như vẫn ở đó.

“Có thích căn nào không?”

Chu Tĩnh Như hỏi.

“À, căn trên tầng cao nhất không tồi,” tuy hợp với tình cảnh, nhưng Diệp Thiếu Dương nhớ lại, căn đó thật sự không tồi, “Khá tốt, có ban công rất lớn.”

“Căn 1458 tầng 30.”

Kim Oánh báo lại số tên căn hộ chính xác, “Một vạn ba ngàn một mét vuông, tổng cộng là một trăm năm mươi mét vuông. Nếu Diệp tiên sinh muốn mua, tôi sẽ để chiết khấu tốt nhất trong quyền hạn.”

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô vỗ vỗ miệng, quay sang cười xin lỗi Chu Tĩnh Như, “Xin lỗi, tôi quên mất giám đốc Chu đang ở đây, về mặt chiết khấu, nhất định có ưu đãi tốt nhất.”

Chu Tĩnh Như nói: “Bạn ấy mua, cô cứ trực tiếp đăng ký đi.”

Kim Oánh hai mắt sáng ngời, vội vàng lấy ra notebook ghi lại.

“Này!”

Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, căn hộ có gần hai trăm vạn đó, nói đùa à, không lẽ muốn đào hố chôn mình! Chu Tĩnh Như nhìn hắn cười giảo hoạt.

“Giám đốc Chu, chiết khấu tính thế nào đây, để tôi còn lập hồ sơ.”

“Không cần chiết khấu.”

Kim Oánh sửng sốt, “Việc này…”

“Một phân tiền cũng không cần, tặng không cho bạn ấy.”

Chu Tĩnh Như nói, “Nếu có vấn đề, cứ tìm Trần tổng, bảo ông ta ký tên, sẽ không có phiền phức gì.”

Kim Oánh nhìn cô, ngây ra như tượng.

Với tài lực của Chu Tĩnh Như, một căn hộ thật đúng chẳng là gì, nhưng cũng không có lý nào lại tặng không được! “Cô cứ đi làm thủ tục đi, báo lại cho Trần tổng là được.”

Kim Oánh xác định không phải cô nói đùa, liền gật đầu rời đi.

“Này, căn hộ này tôi không cần đâu!”

Diệp Thiếu Dương hét lên, cuối cùng cũng minh bạch vì sao Chu Tĩnh Như bảo hắn cẩn thận xem nhà, thì ra đã quyết định tặng nhà cho mình từ sớm.

“Hôm đó bạn tặng một viên châu gì đó cho Quả Cam, đúng không?”

Chu Tĩnh Như hỏi.

“Cái gì?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, thực không thể nghĩ được chuyện này có liên quan gì đến việc mình mua nhà.

“Lúc về, cô ấy than thở với tôi, nói bạn đến nhà cũng không có, thuê nhà ở cũng không có bồn tắm, cô ấy muốn ngâm mình mỗi ngày trong bồn, dùng viên châu kia tu luyện, không cần phải đi kiếm hồ nước sông suối gì đó, lại rất xa, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ có nguy hiểm…”

“Không đúng, việc này có liên quan gì đến tôi chứ?”

Diệp Thiếu Dương vô cùng bất mãn, “Tôi đã tặng bảo bối cho nàng, còn phải trang bị luôn bồn tắm và nhà ở nữa sao?”

Tóm tắt chương này:

Chương này kể về cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc của Lâm Tam Sinh và Kim Oánh sau 600 năm chờ đợi. Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như hỗ trợ trong việc chuẩn bị cho cuộc gặp, trong khi Lâm Tam Sinh không thể kìm nén cảm xúc khi chứng kiến Kim Oánh, một người đã ở trong ký ức của hắn từ lâu. Câu chuyện xoay quanh việc tìm kiếm tình yêu và sự kết nối giữa những con người từ quá khứ và hiện tại.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lâm Tam Sinh bày tỏ quyết tâm tìm kiếm Kim Oánh sau 600 năm chờ đợi. Tiêu Dật Vân cảnh báo về sự vô duyên trong tình yêu, trong khi Diệp Thiếu Dương cố gắng giúp Lâm Tam Sinh gặp lại Kim Oánh. Cả hai cùng lên kế hoạch để tìm kiếm cô và điều tra tình hình công việc của cô ấy. Chu Tĩnh Như, đồng tác giả trong kế hoạch, quyết định hỗ trợ Lâm Tam Sinh trong cuộc hành trình tìm lại tình yêu của anh, tạo ra nhiều tình huống hài hước và cảm xúc.