“Dựa vào cái gì mà sai ta!” Diệp Thiếu Dương khó chịu, quay đầu sang Tiểu Mã, nói: “Tiểu Mã kìa.”
“Ngươi dựa vào gì mà sai ta hả!” Tiểu Mã càng khó chịu.
“Không thể để hắn giặt,” Tạ Vũ Tình nhìn hắn nhướng mày, “Bên trong có nội y của tỷ đây vừa thay đó.” Tiểu Mã bật cười, vui sướng nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra một lúc, ánh mắt chuyển xuống trước ngực của cô… “Nhìn cái gì!”
Tạ Vũ Tình hét lên: “Tỷ có mặc nội y đó, giữa đường đã mua! Lưu manh!” Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu.
Quậy phá cũng đủ rồi, Tạ Vũ Tình bắt đầu nói chính sự: “Lúc trước đã nói qua, có một người mẹ đơn thân không có trách nhiệm, bỏ nhà ra đi, nhốt hai đứa trẻ chưa đầy ba tuổi trong nhà, kết quả là hai bé bị chết đói. Từ đó, tại khu nhà đó bắt đầu xuất hiện những sự kiện thần quái, vì vậy vụ án được chuyển tới Phòng điều tra sự kiện thần quái của bọn họ.”
“Hiện tại người mẹ đó đã bị bắt, dù có xử tử ta e cũng không giải được hận!” Tạ Vũ Tình căm phẫn, “Ngươi không biết hai đứa trẻ kia trông thê thảm thế nào đâu. Mà, ngươi có muốn nghe chi tiết bọn chúng chết đói như thế nào không?”
“Không muốn nghe!” Diệp Thiếu Dương từ chối ngay, nghe kể trẻ nhỏ bị bỏ đói đến chết khiến trong lòng hắn rất khó chịu, nếu nghe thêm chi tiết sợ sẽ không ngủ được.
“Hiện tại ngươi không có việc gì nữa, thì chúng ta có thể đi ngay, chuyện này cũng chậm trễ lâu rồi, giải quyết càng sớm càng tốt.” Diệp Thiếu Dương nhìn cô: “Cô… không thấy mệt à?”
“Vẫn còn khỏe, trận này ta không phải là người chủ lực, chỉ phụ trợ thôi. Một lát nữa ngươi mới là người xuất lực, ta chỉ ở bên cạnh thôi, đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, vốn định gọi thêm Tiểu Mã, nhưng hắn thực sự đã mệt kiệt sức, nằm trên sofa ngủ tự lúc nào rồi. Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa kể lại chi tiết sự kiện thần quái, nói xong hỏi Diệp Thiếu Dương: “Chuyện này ngươi thấy thế nào?”
“Còn thấy thế nào, chắc chắn có quỷ rồi, phải tìm được hai tiểu quỷ này, đưa xuống Âm Ty không phải là được rồi sao. Mấu chốt là… có tiền thưởng không?”
Tạ Vũ Tình nhướng mày: “Không có tiền đâu, nhưng nếu ngươi muốn, có thể đem ta thưởng cho ngươi.”
“Ách… ta muốn cô làm gì, ta đang chờ tiền mua vật dụng trong nhà đây, cô lại không thể biến ra được đồ đạc.”
“Vật dụng trong nhà gì?” Tạ Vũ Tình sửng sốt.
Diệp Thiếu Dương kể lại chuyện mình mới mua nhà, tự nói ra vẫn ổn hơn là để cô phát hiện và nói ra, ngược lại bị động hơn. Tạ Vũ Tình có sự nhạy cảm, nghe xong chuyện của Lâm Tam Sinh, cảm thấy thương xót hồi lâu rồi mới bình tĩnh lại.
“Chu đại tiểu thư có phải đưa xe luôn cho ngươi không?” Tạ Vũ Tình liếc nhìn hắn, cố tình trêu chọc.
“Sao phải đưa xe cho ta?”
“Đến nhà cũng đã tặng rồi, tiếp theo chẳng phải là xe sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Ta đã trả hai mươi vạn đó, sau này xem phong thủy miễn phí cho cô ấy, cái này cũng… không tính là cho không.”
“Nói đùa với ngươi thôi, trông bộ dáng của ngươi kìa.”
Tạ Vũ Tình lái xe đến một khu nhà cũ trong nội thành, dừng lại trước cửa một tiểu khu, rồi xuống xe đi bộ vào bên trong.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, thấy mấy tầng lầu trước mặt đã rất cũ, không khác khu nhà mình đang thuê trọ là mấy. “Khu nhà này đã có hai mươi năm, mấy người trẻ tuổi ở đây đã dọn đi hết, chỉ còn mấy người già ở lại, còn có đám người làm công từ nơi khác tới, thuê nhà ở đây vì tiền thuê khá rẻ.” Tạ Vũ Tình vừa đi vừa giải thích, “Bà mẹ trong vụ án này chính là một người thuê trọ.”
“Hiện giờ căn hộ đó có người ở không?”
“Ai dám ở? Xảy ra chuyện như vậy, dù không có chuyện nháo quỷ, cũng chẳng ai dám ở.” Nói rồi, cô đi về phía một khu nhà.
Dưới lầu có đám người già đang tụ tập, có người chơi bài, nói chuyện phiếm, cũng có người chỉ đơn giản ngồi phơi nắng giết thời gian.
“Sau này khi cô già cũng sẽ giống như thế.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói đùa.
“Ta có già cũng không như vậy, ta sẽ mỗi ngày chơi game, LOL (Liên Minh Huyền Thoại), chơi đến khi hết tinh lực luôn, không thể chơi được nữa, ta sẽ tự sát mà chết, chứ nhất quyết không chịu ngồi yên.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai cười nói: “Bây giờ cô nghe nhẹ nhàng lắm, đến khi già rồi cô chỉ muốn ở yên tĩnh mà thôi.”
Tạ Vũ Tình nhìn số nhà, thấy không sai, liền dẫn Diệp Thiếu Dương đi vào, theo một cái hành lang tối thẫm lên tầng trên. Mặc dù không phải là chung cư nhà ngang, nhưng được xây theo kiểu tương tự, mỗi tầng đều có một hành lang dài, hai bên là hộ gia đình. Do xây dựng lấy ánh sáng kém, nên hành lang rất tối, có vẻ âm u thâm trầm.
Hai người tiến đến trước một căn hộ, Tạ Vũ Tình chỉ vào cánh cửa chống trộm có dán lá phù màu vàng, nói: “Chính là căn hộ này, linh phù nghe nói là do chủ nhà mời cao nhân đến dán, đây thực sự là linh phù sao?”
Diệp Thiếu Dương gỡ lá phù xuống nhìn, rồi nói: “Đúng là linh phù, cô xem mặt trên còn có một sợi tơ hồng, đã bị cắt đứt rồi, chứng tỏ linh phù này không thể trấn áp được quỷ trong nhà, đã bị phá giải.”
Tạ Vũ Tình nghe vậy có chút khẩn trương, nói: “Hai tiểu quỷ đó rất lợi hại à?”
“Chỉ giết lão quỷ, không giết tiểu quỷ. Phàm là trẻ con chết đi, dĩ nhiên là do ốm đau hoặc ngoài ý muốn, oán khí sẽ rất nặng. Hai đứa trẻ này bị bỏ đói đến chết, mà hung thủ lại là mẹ ruột, oán niệm càng sâu đậm, tuy mới biến thành quỷ chưa lâu nhưng đã rất lợi hại. Giống như Lão Quách vậy, miễn cưỡng cũng có thể đối phó một con, còn pháp sư bình thường thì chỉ có game over thôi.”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào linh phù trong tay: “Nếu đạo sĩ này có biện pháp thu phục, thì đã không dán phù trấn áp ở đây, bất quá cũng hoàn toàn vô dụng.”
Tạ Vũ Tình nói: “Nghe nói có một đôi hòa thượng với đạo sĩ tới đây, chủ nhà cũng đã chi không ít tiền.”
“Ta cũng không nhằm vào ai, nhưng bọn họ quả thực, chính là hai tên phế vật lừa đảo.” Tạ Vũ Tình lấy ra một chiếc chìa khóa, nói: “Đây là chìa khóa của chủ nhà, ngươi có muốn chuẩn bị một chút gì không?”
“Cô cứ mở trực tiếp ra đi, làm nhanh còn về ngủ.”
“Ngủ cái gì!” Tạ Vũ Tình trợn mắt, mở cửa phòng ra, còn mình thì lui sang một bên, “Ngươi vào trước đi.”
Trong phòng tối đen, hầu như chẳng nhìn thấy gì cả. Tạ Vũ Tình đưa tay tìm công tắc đèn điện, Diệp Thiếu Dương vội ngăn lại, lấy từ trong ba lô ra một trường minh đăng, thắp sáng, cầm trên tay.
Ngẩng đầu quan sát xung quanh, thấy trước mặt là một phòng khách lớn, cửa sổ có rèm dài sát đất, hai bên đều khép kín, hèn gì căn phòng tối như vậy.
Cửa phòng bếp và buồng vệ sinh đều mở ra, liếc mắt một cái có thể nhận ra không có gì dị thường. Hai người tiến đến giữa phòng khách, Tạ Vũ Tình chỉ vào một chiếc cầu thang xây bằng xi-măng dẫn lên gác mái, nhỏ giọng nói: “Lối này lên gác mái.”
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn qua trường minh đăng, thấy ngọn lửa kéo dài thẳng lên trên, hơn nữa trong ánh lửa có nổi lên một màu xanh biếc. Vì vậy, hắn chỉ tay lên lầu, không chờ mở miệng.
Trên trần nhà vang lên một loạt tiếng bước chân rất nhẹ, giống như có ai đó đang đi lại trong phòng.
“Hì, hì…” Là giọng vui vẻ của một đứa trẻ.
Lúc này từ trên lầu truyền xuống tiếng hát đồng dao của một đứa trẻ: “Bé gái cầm búp bê tây dương, Đến hoa viên xem hoa anh đào, Thì khóc oa oa kêu gọi mẹ, Chim nhỏ trên cây cười ha ha…”
Chương truyện xoay quanh cuộc điều tra của Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình về một vụ án đau lòng, khi một người mẹ từ bỏ trách nhiệm, khiến hai đứa trẻ nhỏ chết đói. Họ tìm đến nơi xảy ra sự kiện thần quái, nơi nổi lên những tiếng trẻ con, báo hiệu sự hiện diện của các linh hồn oán trách. Diệp Thiếu Dương phải đối mặt với những điều bí ẩn và mối hiểm nguy từ hai tiểu quỷ, trong khi Tạ Vũ Tình hỗ trợ anh trong hành trình tìm hiểu sự thật.