Phút chốc, Diệp Thiếu Dương bị một đám Huyết thi trùng bao vây, không ngừng chui vào mũi, tai và miệng hắn.

"Diệp Thiếu Dương!" Tạ Vũ Tình gần như khóc lớn.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cắn một số Huyết thi trùng đang vào miệng, phun chúng ra ngoài. Một mùi tanh hôi nồng nặc tràn lên cổ họng, khiến hắn sặc nước mắt, vừa mở mắt thì lại thấy hàng loạt Huyết thi trùng chui vào, đau đến mức người hắn giật bắn.

"Đừng lo cho tôi, hãy bảo vệ thông đạo!" Diệp Thiếu Dương cắn răng hét lớn.

Khóe mắt Tạ Vũ Tình đã ươn ướt, tưởng rằng Diệp Thiếu Dương sẽ chết.

Diệp Thiếu Dương quát mạnh, giơ cao bảo kiếm chém đứt đôi Huyết thi, sau đó vội vàng buông kiếm, lấy một lá bùa bên hông ra, cắt đầu ngón tay, dùng cảm giác viết một tờ Hóa thi phù, dán lên gáy, miệng lầm rầm niệm chú. Trong nháy mắt, Huyết thi trùng càng nhúc nhích điên cuồng hơn.

Có quá nhiều thi trùng đột nhập vào hai mắt và hai lỗ tai. Mặc dù hắn có máu Thiên sư bảo hộ, nhưng cảm giác bị một đám thi trùng bò lúc nhúc trong người thật sự rất tồi tệ, chẳng thể dùng từ ngữ nào để miêu tả.

Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống đất, cố nén cơn đau, răng cắn “tách tách” vài con Huyết thi trùng. Khoảng mười giây sau, hắn cảm thấy chúng bắt đầu tan ra thành máu loãng, chảy xuống mặt, khiến mũi hắn ngửi thấy mùi tanh hôi hơn, không chịu nổi nữa, hắn khom lưng ói ra.

Máu loãng chứa độc thi khi chảy qua da làm hắn đau đớn, Diệp Thiếu Dương cắn răng kiên trì, chờ cho đến khi tất cả Huyết thi trùng biến thành máu loãng mới tháo bùa xuống, cố gắng lắc đầu, hét lớn: "Mang nước lại đây!".

Tiểu Mã xách vài bình nước khoáng chạy đến. Diệp Thiếu Dương đổ nước lên đầu, súc miệng liên tục, liên tục dội năm bình nước, cảm thấy mặt mày dễ chịu hơn mới nằm ngửa, há mồm thở hổn hển, nắm tay Tiểu Mã hỏi: "Nói mau, tôi có bị hủy khuôn mặt không?".

Tiểu Mã nghiêng đầu quan sát, nói: "Chỉ hơi sưng một chút!".

Diệp Thiếu Dương thở phào, chỉ cần không bị hủy dung thì chịu bao nhiêu đau đớn cũng đáng.

"Á!"

Tiếng kêu làm Diệp Thiếu Dương giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc đang ngồi bệt dưới đất, khóe môi chảy một vệt máu tươi. Con quỷ thủ lĩnh trước mặt nàng đang dần tan ra, hóa thành tinh phách bay mất.

"Không sao chứ?" Diệp Thiếu Dương ân cần hỏi.

Nhuế Lãnh Ngọc vội lau máu trên miệng, quay đầu nói: "Sao ngươi còn chưa câu hồn? Lẽ nào ngươi muốn chúng ta giết hết lệ quỷ trong âm sào?".

"Kế hoạch A không thực hiện được, chuyển sang kế hoạch B." Diệp Thiếu Dương đứng dậy hít sâu một hơi, xoa dịu cơn đau, quay sang Tiểu Mã: "Cậu qua đây!".

"Có chuyện gì tốt?" Tiểu Mã đoán ra và chạy tới hỏi.

"Đúng là chuyện tốt!" Diệp Thiếu Dương chỉ vào thi thể Phùng Tâm Vũ nằm trong bát quái. "Cho cậu danh chính ngôn thuận làm sắc lang, hôn nhẹ, sờ mó ôm ấp nàng. Mau lên!".

Tiểu Mã trợn mắt: "Cậu không đùa chứ?".

"Ai đùa với cậu!" Diệp Thiếu Dương giải thích. "Đối với quỷ thi, trừ khi thi thể đã rữa nát, không muốn cho ai động vào. Điều đó có nghĩa là bất kỳ con quỷ nào cũng rất quan tâm tới thi thể của mình, không muốn ai phơ phất hay phá hỏng, như chuyện bị người đào mộ tổ tiên vậy, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn".

Thi thể của nàng được bảo tồn tốt như vậy, chứng tỏ nàng rất quan tâm, nên giờ cậu hãy hành động, tôi không tin nàng có thể nhịn được."

Tiểu Mã nghe xong càng trợn mắt lớn hơn: "Đệt mợ, cậu ác quá!".

"Đây là bất đắc dĩ thôi, nếu không dụ được hồn phách của nàng ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu nàng trốn thoát, cậu biết sẽ có bao nhiêu người chết không? Cậu cũng đâu có mất gì!". Diệp Thiếu Dương dẫn dắt từng bước: "Nàng xinh đẹp như vậy, thân thể mềm mại như vậy, không chiếm chút tiện nghi thì thật lỗ vốn, chẳng phải cậu ấp ủ mơ ước được ôm gái sao?".

Tiểu Mã liên tục lắc đầu, lắp ba lắp bắp: "Không được đâu, dù gì nàng cũng là thi thể, hồn phách của nàng lại kinh khủng như vậy, tôi không có hứng thú!". Rồi nhìn về phía Tạ Vũ Tình, nói: "Hơn nữa ở đây có nhiều người, tôi biết xấu hổ chứ bộ, chỉ sợ sau này không dám ngẩng đầu lên, hay là cậu làm đi?".

Diệp Thiếu Dương đảo mắt nhìn Tiểu Mã, nếu tôi làm thì Nhuế Lãnh NgọcTạ Vũ Tình sẽ không thèm để ý tới tôi mất.

"Cho cậu một vạn nhé!".

Tiểu Mã do dự một chút, lắc đầu: "Không được, không phải vấn đề tiền bạc!".

"Oh, hóa ra là không được!" Diệp Thiếu Dương cười gian.

Tiểu Mã tức giận phồng má.

Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương hết cách, nói: "Nếu không giở trò với nàng, thì sỉ nhục nàng đi. Cậu tiểu lên người nàng, bảo đảm nàng sẽ chui ra!".

"Đệt!". Tiểu Mã nhảy dựng lên: "Càng không được a, nhiều người nhìn như vậy…".

"Qua bên kia tiểu, OK?" Diệp Thiếu Dương nắm lấy vai cậu, kéo ra chỗ khác, vào một nơi tránh nạn. Tiểu Mã che bộ hạ, nói: "Phải tiểu thật sao?".

"Tôi cũng hết cách, lo sợ Mao Sơn Truy Hồn Lệnh không dùng được nên đã chuẩn bị sẵn!" Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi ra một chai nước, bên trong chứa chất lỏng màu vàng.

Tiểu Mã lập tức há mồm: "Đây là... nước tiểu của cậu?".

Diệp Thiếu Dương liếc mắt: "Tôi đâu có ghê tởm đến vậy, đây chỉ là nước trà để dọa nàng thôi. Đi nào, mau trở lại.".

Ra khỏi chỗ tránh nạn, Diệp Thiếu Dương cố ý kéo quần, giả bộ mắng: "Cậu vô dụng quá, nhờ một chút cũng không xong, phải để tôi tự làm! Mai mốt đừng có đòi tiền tôi đấy!".

Đến bên cạnh thi thể Phùng Tâm Vũ, Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên quỷ môn của nàng, thông linh với quỷ thi. Hồn phách Phùng Tâm Vũ đang ở gần, có thể nghe thấy hắn nói.

Diệp Thiếu Dương thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Tâm Vũ muội muội, đạo môn chúng ta có quy củ, không thể làm ô uế thi thể, bất diệt tinh hồn. Tôi không muốn khinh nhờn thân thể của cô, nhưng để phá giải âm sào, tránh cho sinh linh đồ thán, tôi không thể không làm vậy. Nếu như cô còn chút tâm huyết thì hãy quy hồn, chúng ta đại chiến một trận.".

Thi thể Phùng Tâm Vũ không có phản ứng.

Diệp Thiếu Dương thở dài, thầm nhủ trong lòng: Tam Thanh chứng giám, mặc dù chỉ là nước trà nhưng dẫu sao hành động này cũng tổn hại đến thiên uy Mao Sơn, làm như vậy là không có ý khinh nhờn, chỉ vì nhiệm vụ trảm yêu trừ ma...

Phùng Tâm Vũ, xin lỗi!” Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa giơ tay lên mở nắp, thì một tiếng gầm to vang lên từ Bát Môn Sinh Tử Đạo.

Diệp Thiếu Dương sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lại. Hồn phách của Phùng Tâm Vũ đang phiêu lững lờ trên không, xung quanh tỏa ra luồng khí màu tím đen, đôi mắt đỏ vằn như máu nhìn chằm chằm vào hắn.

"Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng là Mao Sơn chính tông, tại sao dám làm ra những chuyện ô uế?" Phùng Tâm Vũ chậm rãi mở miệng, nhưng âm thanh thì phả sát bên tai Diệp Thiếu Dương.

Nàng cuối cùng cũng đã xuất hiện!!!

Tóm tắt:

Trong chương truyện này, Diệp Thiếu Dương phải đối mặt với một đám Huyết thi trùng đang tấn công mạnh mẽ. Hắn phải kiên cường chống lại sự xâm nhập của chúng vào cơ thể, trong khi Tạ Vũ Tình lo lắng cho hắn. Sau khi đàn áp được Huyết thi, Diệp Thiếu Dương lập kế hoạch đối đầu với Phùng Tâm Vũ, người đã chết nhưng vẫn giữ lại linh hồn mạnh mẽ. Cuộc đấu tranh giữa sự sống và cái chết diễn ra, mang đến sự hồi hộp cho những người chứng kiến.