“Điều này có liên quan gì đến ta đâu, ta chỉ đành hi sinh bản thân vì việc bắt yêu mà thôi.” Diệp Thiếu Dương nói với giọng điệu chính nghĩa.
Tạ Vũ Tình cắt ngang, “Ngươi sờ chân người ta, tặng bùa hộ mệnh cho họ, như vậy là hòa nhau rồi, không cần nghĩ nhiều.”
“Cô nói như thể đang giao dịch vậy.” Diệp Thiếu Dương ấm ức nói, “Thật ra, ta đưa bùa hộ mệnh cho cô ta còn có ý khác.”
“Ý gì? Để người ta nhớ đến ngươi hả?”
“Phi! Cô nói sao mà không có lý lẽ vậy.” Diệp Thiếu Dương nói, “Đó không phải là bùa hộ mệnh bình thường, ta đã cho thêm một chút tinh huyết bên trong, giúp ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Như vậy, lần sau gặp cô ta, ta sẽ biết cô ta có phải thật hay không, chứ không thể mỗi lần đều phải sờ chân kiểm tra.”
Tạ Vũ Tình nghe vậy, âm thầm bội phục Diệp Thiếu Dương có tâm tư tinh tế.
“Ngươi vừa nói đã có cách tìm ra Hồ Tinh, vậy biện pháp là gì?”
“Có biện pháp, có lẽ có thể dụ Hồ Tinh xuất hiện.” Diệp Thiếu Dương nói: “Trương Tư Đức không phải đã gặp được nó trong lúc lau cửa kính sao? Vậy thì chúng ta tìm người giả trang thành nhân viên lau kính, đi lau cửa sổ phòng nó, có thể nó sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu...”
Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, hỏi: “Hồ Tinh sẽ không nghi ngờ gì chứ?”
“Có gì mà nghi ngờ, nó vốn không sợ cảnh sát các người, sẽ không trốn tránh đâu. Nếu nó muốn hút tinh huyết của con người để tu luyện, Trương Tư Đức không phải là người duy nhất, cũng không phải là người cuối cùng. Có cơ hội, sao nó không làm?”
Tạ Vũ Tình nói: “Hồ Tinh này sao phải dùng những biện pháp kỳ quái như vậy chứ? Dù nó có giết người cũng sẽ không để lại manh mối, sao không ra ngoài tùy tiện mà giết người?”
“Thứ nhất, sào huyệt của nó chắc chắn là trong tòa nhà, thậm chí ngay tại phòng 1603. Để tiện cho việc tu luyện, nó không muốn đi xa. Thứ hai, Hồ Tinh rất thông minh và cẩn thận. Nếu tùy tiện giết người, sẽ để lại manh mối, dễ dàng bị pháp sư theo dõi. Giống như tình hình bây giờ, là biện pháp ổn thỏa nhất. Nó chỉ cần chậm rãi tu luyện, không ai phát hiện ra.”
Tạ Vũ Tình gật đầu, “Nhưng vì sao trước đây không thấy xảy ra án kiện nào ở cao ốc Lisa?”
“Có thể là có, chỉ là không xui xẻo có người ngã chết, hoặc chết tại tòa nhà, hoặc ở nơi khác, nên không được liệt vào án kiện thần quái để xử lý. Vụ của Trương Tư Đức là ngoài ý muốn, hơn nữa nếu hôm qua chúng ta không tới cao ốc Lisa, vụ án này có lẽ sẽ không khiến cô chú ý.”
“Đúng vậy, ta sẽ sắp xếp một chút, tìm người trà trộn vào cao ốc, thử một lần xem sao.”
“Người khác không được, Hồ Tinh không phải dễ đối phó, nếu không cẩn thận bị nó mê hoặc, hút khô tinh huyết thì sẽ thế nào...”
Diệp Thiếu Dương cười khẽ.
Tạ Vũ Tình liếc nhìn hắn, “Ý ngươi là để ngươi đi sao?”
“Còn cách nào khác? Tứ Bảo lại không ở đây.”
“Nhưng hôm qua ngươi đã tới cao ốc, có khả năng Hồ Tinh đã nhận ra ngươi.”
Diệp Thiếu Dương cười tự mãn, “Đừng quên ta còn có mặt nạ da người, chỉ cần giấu đi khí tức, Hồ Tinh chắc chắn sẽ không nhận ra.”
“Vậy thì được, ta sẽ sắp xếp.”
Tạ Vũ Tình vỗ vai hắn, cười nói, “Ngươi phải cố kiềm chế, đừng khiến mình rơi vào tình huống hiểm nguy.”
“Ta sẽ thải âm bổ dương, còn chưa biết ai hại ai đâu.” Diệp Thiếu Dương bật cười.
Trưa hôm đó, Tạ Vũ Tình đã sắp xếp mọi chuyện: Diệp Thiếu Dương mang theo mặt nạ da người, tới cao ốc Lisa nhận quần áo lao động cùng dụng cụ vệ sinh. Giám đốc tòa nhà tưởng Diệp Thiếu Dương là cảnh sát thường phục được phái tới để điều tra vụ án, mọi người tự nhiên không biết gì, còn tưởng hắn là nhân viên mới.
Nhờ sự an bài của Tạ Vũ Tình, giám đốc đồng ý để Diệp Thiếu Dương đi làm ngay ngày hôm sau.
Khi Diệp Thiếu Dương quay về phòng trọ, vừa mở cửa, nghe thấy một tiếng động. Hắn quay đầu lại và thấy Tiểu Mã đang luống cuống nhặt một thứ gì đó.
Trên sàn có một số khối vàng óng ánh.
“Kim nguyên bảo!” Diệp Thiếu Dương tinh mắt, lao đến nhặt cùng Tiểu Mã.
“Ồ, nhiều kim nguyên bảo quá vậy!”
“Chỉ có vài khối này thôi, đừng tranh!”
Diệp Thiếu Dương nắm ba khối trong tay, mắng: “Tên mập chết tiệt nhà ngươi, thật là không có đạo nghĩa, dám ngang nhiên ăn mảnh!”
“Chắc chắn sẽ chia cho ngươi mà,” Tiểu Mã ủy khuất nói, “Chỉ là ta sợ ngươi sẽ nộp lại cho Vũ Tình!”
“Ta không phải là ngốc.”
Diệp Thiếu Dương cất ba khối kim nguyên bảo vào túi, “Ba khối này sẽ dùng để mua đồ cho nhà mới.”
“Mua đồ, một khối cũng đủ rồi!”
“Ta sẽ mua đồ tốt.”
Bỗng nhiên Diệp Thiếu Dương để ý thấy dưới gầm ghế sofa có một thỏi bạc, hắn lập tức nhào tới.
“Đó là của vợ ta, không thể lấy!” Tiểu Mã lao tới, hai người cùng chui vào gầm sofa mà tranh nhau.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thiếu Dương mạnh hơn chút, nắm chặt trong tay, bò ra từ gầm sofa.
“Khụ khụ.”
Đột nhiên có tiếng hắng giọng vang lên, hai người cùng quay đầu lại, thấy ba người đứng ngoài cửa.
Nhuế Lãnh Ngọc cùng một đôi nam nữ ăn mặc chỉnh tề.
Người nam trong bộ trường bào màu xám, quần đen giày da, nhìn như minh tinh, dáng dấp không tồi. Nét mặt tự tin, tay vân vê một khối ngọc khí, khóe môi nhếch lên như cười, có vẻ chế giễu.
Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, tóc dài ngang lưng, mặc bộ váy dài kiểu cổ, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất cao quý.
Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta lập tức nhớ đến Tuyết Kỳ, vì hai người có vẻ ngoài khá giống nhau.
Nhuế Lãnh Ngọc tiến tới, nhìn bộ dạng dính đầy bụi của Diệp Thiếu Dương, đưa tay gạt mạng nhện trên đầu hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hai vị này, một người là Côn Luân Sơn Lăng Vũ Hiên, một người là tục gia đệ tử của Phổ Đà Sơn Liễu Như Nhứ.” Nhuế Lãnh Ngọc đơn giản giới thiệu.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn mặt Liễu Như Nhứ, chính là... đệ tử của Phổ Đà Sơn.
Phổ Đà Sơn không giống như Nga Mi Sơn, nơi có hai ngọn núi, hòa thượng và ni cô chia nhau. Nhưng trên Phổ Đà Sơn, tất cả đều là nữ đệ tử, vài năm qua do thiếu ni cô, họ đã thu nhận nhiều đệ tử tục gia.
Họ không chỉ định dựa trên khả năng thiên phú tu hành mà còn là do năng lực, vì vậy pháp lực của đám tục gia đệ tử này còn hơn cả đệ tử nhập thất.
“Phổ Đà tịnh bình diễn vạn vật, Diệp sư huynh.”
Liễu Như Nhứ dơ thẳng một tay, hành lễ, mặt có vẻ nghiêm túc, như thể muốn từ trên cao nhìn xuống.
Lăng Vũ Hiên cũng tiến lên một bước, tùy tiện chắp tay nói: “Côn Luân hồi chuyển định Càn Khôn. Diệp sư huynh, đã lâu không gặp.”
“Ta có quen ngươi không?” Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nhưng dường như đã nghe tên hắn ở đâu đó.
Côn Luân Sơn... Nhìn kỹ Lăng Vũ Hiên, “Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là thần đồng năm đó?”
Lăng Vũ Hiên cười nói: “Diệp sư huynh trí nhớ không tồi, tại Thủy lục long hoa hội của Đạo môn năm đó, ta đã đánh bại hai đại đệ tử trong số các tinh anh của tứ đại môn phái, chỉ có ngươi kiên trì không động thủ.”
“À, lúc đó ta bị cảm, không có tâm tình mà đấu pháp.”
“Người khác đều nói là ngươi sợ thua, không dám đánh. Chỉ có ta không cho là như vậy.”
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình bàn bạc cách điều tra việc xuất hiện của Hồ Tinh. Diệp Thiếu Dương giới thiệu biện pháp dụ Hồ Tinh ra ngoài bằng cách giả trang nhân viên lau kính. Họ thảo luận về tính thông minh và cẩn trọng của Hồ Tinh, đồng thời nhận ra phải cẩn thận để không bị mê hoặc. Khi Diệp Thiếu Dương trở về, anh gặp một nhóm người lạ, trong đó có những nhân vật nổi tiếng từ các môn phái khác, tạo nên tình huống căng thẳng và kịch tính.
Trong một cuộc điều tra căng thẳng, Tạ Vũ Tình giữ Kiều Ân Kỳ lại khi cô định rời đi. Diệp Thiếu Dương, ánh sáng suy nghĩ sáng suốt, buộc phải tiết lộ sự thật về Trương Tư Đức, dù hắn đã chết. Thuyết phục Kiều Ân Kỳ tin vào sự tồn tại của quỷ hồn, Diệp Thiếu Dương chứng minh bằng cách triệu hồi Trần Lộ, một bóng hồn quỷ. Sau cú sốc, Kiều Ân Kỳ phải đối mặt với khả năng hồ tinh giả mạo mình để hại người, và Diệp Thiếu Dương hứa sẽ giúp cô bảo vệ an toàn với bùa hộ mệnh. Cuộc trò chuyện dần khép lại khi họ chia tay, để lại nhiều điều bí ẩn chưa được giải đáp.
Diệp Thiếu DươngTạ Vũ TìnhHồ TinhTrương Tư ĐứcTiểu MãNhuế Lãnh NgọcLăng Vũ HiênLiễu Như Nhứ
Hồ Tinhtinh huyếtbiện phápđiều traCôn Luân SơnPhổ Đà Sơntinh huyết