“Ngươi cho rằng râu dài hơn ta, thì nhất định sẽ lợi hại hơn à?”

Diệp Thiếu Dương buông phất trần ra, hai tay kết ấn. Ngọc Thần Tử theo bản năng cũng buông tay, lùi lại hai bước. Đột nhiên, hắn nhớ đến ngoại đan của mình còn bị Thái Ất Phất Trần khóa lại, lập tức kết ấn, muốn thu hồi ngoại đan.

Bỗng dưng nghĩ ra điều gì, hắn bật cười ha hả: “Diệp Thiếu Dương, dù ngươi có học được Thần Phù, thì đã sao! Ta là Thiên Đạo hậu duệ quý tộc, Thần Phù của ngươi chẳng có tác dụng với pháp khí của ta, phải chăng ngươi giận quá mất khôn, đầu óc hư rồi!”

Trương Vô Sinh nhìn thấy Diệp Thiếu Dương lấy ra Thần Phù cũng không khỏi khiếp sợ: “Tiểu tử này, dĩ nhiên đã học được Thần Phù…”

Trương Vô Sinh vuốt chòm râu, dùng sức nắm chặt, khẽ run nhẹ, thiếu chút nữa thì giật đứt mấy cọng. Long Dương chân nhân lắc đầu, lẩm bẩm: “Dù có là Thần Phù, linh lực cũng từ Tam Thanh mà ra, pháp thuật không thể tác động lên Thiên sư. Mặc dù Thần Phù cường đại, cũng không thể ảnh hưởng tới ngoại đan của Thiên sư.”

“Mỹ Hoa!”

Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng. Mỹ Hoa vốn bị Ngọc Thần Tử dùng linh phù định trụ, sau khi Diệp Thiếu Dương xông qua, Lão Quách tranh thủ thu hồi Thất Vĩ Ngô Công, đã gỡ xuống linh phù. Lúc này, bà cùng Tiểu Thanh Tiểu Bạch đang vây công Lăng Vũ Hiên, thấy Diệp Thiếu Dương triệu hoán, biết có đại sự, nhẹ nhàng bay qua.

Diệp Thiếu Dương vung phất trần, thu hồn phách Mỹ Hoa vào đuôi trần.

“Thái thượng Tam Thanh, tứ phương Đại Đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”

Vươn tay điểm lên Thần Phù, kim sắc phù văn bỗng sáng bừng lên. Diệp Thiếu Dương thuận thế rút ra Thái Ất Phất Trần, một ngọn lửa màu lam bùng lên, gắt gao bao lấy ngoại đan, giống như một quả cầu lửa, Tử Vi Thiên Hoả, hừng hực thiêu đốt.

“Cái gì thế!”

Những đại tông sư đứng ngoài quan sát đồng loạt thốt lên, bọn họ vừa nhìn đã biết Diệp Thiếu Dương muốn làm gì: Thần Phù không làm gì được ngoại đan, nhưng Diệp Thiếu Dương thu nữ quỷ Mỹ Hoa vào phất trần, dùng quỷ khí trên người cô ta kích hoạt Thần Phù, phóng thích Tử Vi Thiên Hoả, sau đó dùng sức mạnh của Thiên Hoả mà thiêu đốt ngoại đan… Giống như đun nóng một viên đá, mà liệu đá có tan đi hay không thì chưa biết, nhưng củi gỗ sẽ bị đốt cháy sạch trước… Dùng nữ quỷ để nhóm lửa, chắc chắn cô ta sẽ không còn sống sót.

“Diệp Thiếu Dương, đúng là quá độc ác!”

Trương Vô Sinh bái phục tài trí của Diệp Thiếu Dương, dù phải hy sinh một con quỷ phó. “Đó chính là quỷ phó của hắn!” Long Dương chân nhân thở dài, các vị tông sư khác cũng không khỏi cảm thán.

“Răng rắc!”

Sau khi bị Thiên Hoả thiêu đốt một lát, ngoại đan đã xuất hiện vết nứt, ngày càng lan rộng. Tiếp theo, oanh một tiếng, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, vô số tinh phách từ bên trong bay ra.

“A di đà Phật…”

Thiền sư Thích Tín Vô tuyên thanh Phật hiệu, thương cảm cho cái chết của Mỹ Hoa. Ngọc Thần Tử ngây ngốc nhìn ngoại đan hóa thành bột phấn, rồi rơi xuống đất, đột nhiên quỳ rạp xuống, vươn tay sờ khắp mặt đất, chỉ sờ được một đống bột vụn cùng bụi đất.

Nước mắt chảy ra, rơi lã chã lên mảnh vụn trên lòng bàn tay. “Năm mươi năm, ta đã dùng năm mươi năm thời gian để tế luyện ngoại đan, nó là sinh mệnh của ta a!” Ngọc Thần Tử gào khóc, trạng thái điên khùng. Trước đó bị hủy Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên đã như cắt da cắt thịt, giờ lại mất đi ngoại đan, thực đúng là muốn lấy mạng Ngọc Thần Tử, năm mươi năm tu luyện, hủy trong một chốc, hắn lập tức hóa điên.

Hai ngón tay trái Diệp Thiếu Dương kép lại, lướt trên phất trần, khẽ lay động ngón tay, một thân ảnh từ đầu ngón tay bay ra, rớt trên mặt đất, hiện hình chính là Mỹ Hoa, vẻ mặt có chút tiều tụy, nhưng bộ dạng thực thỏa mãn, nhìn Ngọc Thần Tử quỳ trên mặt đất, điên cuồng, che miệng bật cười to.

“Lão đại làm quá tốt, hiện giờ hắn đau khổ còn hơn chết!”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Mỹ Hoa lắc đầu: “Nghĩ lại cũng thấy sợ, nhưng may mắn không có việc gì.”

Tất nhiên Diệp Thiếu Dương sẽ không hy sinh Mỹ Hoa để đối phó Ngọc Thần Tử. Hắn chỉ dùng cô để kích hoạt Thần Phù trong nháy mắt, vận chuyển cương khí, đưa Mỹ Hoa vào bên trong ngoại đan. Tử Vi Thiên Hoả thiêu đốt chỉ là tầng bên ngoài của ngoại đan, không làm tổn hại bên trong. Khi ngoại đan vỡ nát, Diệp Thiếu Dương lại dùng bí pháp thu hồi cô vào trong Thái Ất Phất Trần.

Bị Tử Vi Thiên Hoả nung một hồi như vậy, tuy không thoải mái, nhưng cũng không ảnh hưởng gì. “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Diệp Thiếu Dương dùng một lá linh phù thu hồi Mỹ Hoa.

Các đại tông sư lúc này mới hiểu chân tướng, không thể không bái phục Diệp Thiếu Dương, thán phục trong lòng. Long Dương chân nhân khó hiểu nói: “Không đúng, đám tinh phách vừa nãy, là chuyện gì xảy ra?”

Diệp Thiếu Dương thấy ông ta nói vậy, cười lạnh: “Cái này phải hỏi chính ông ta, bên trong ngoại đan, sao lại có tinh phách trong đó?”

Mọi người nhìn nhau, có điều gì đó nhưng e ngại thân phận của Ngọc Thần Tử, không dám nói ra. Ngô Gia Vĩ cười nói: “Còn có thể là nguyên nhân gì nữa, đương nhiên là bắt nhốt quỷ hồn bên trong ngoại đan, trường kỳ tu luyện, dùng quỷ khí để tăng cường sức mạnh cho ngoại đan. Thân là Thiên sư, tự ý giam giữ quỷ hồn, ha ha ha… Nghiêm khắc mà nói, đây cũng xem như tà tu!”

Lời nói vừa ra, toàn bộ mọi người không ai nói gì. Thân là Thiên sư, là chưởng môn Côn Luân Sơn, lại làm ra những việc như vậy, thật sự làm mất mặt!

Đến đám tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên cũng không còn kéo bè hát đệm gì nữa. Lăng Vũ Hiên đang đánh nhau với Tiểu Thanh Tiểu Bạch, tuy đã phân chia thần thức quan sát tình huống bên này, vừa xấu hổ vừa giận dữ, cũng không dám nhiều lời, chỉ biết trút hết cơn giận lên đầu Diệp Thiếu Dương, điên cuồng tấn công Tiểu Thanh Tiểu Bạch.

“Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương!”

Ngọc Thần Tử bất chợt đứng phắt dậy, đầu tóc rối bù, nước mắt đầm đìa. Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên đã bị hủy, ngoại đan cũng nát vụn, đến thanh danh cả đời cũng theo đám tinh phách đó hủy trong nháy mắt.

“Ta chẳng còn gì nữa, Diệp Thiếu Dương, tất cả đều do ngươi ban tặng, ngươi chết đi!”

Ngọc Thần Tử điên cuồng gào thét, tháo thanh quang kiếm bên hông ra, bổ về phía Diệp Thiếu Dương, hai mắt đỏ ngầu giống hệt trạng thái Diệp Thiếu Dương trước đó.

“Tiểu Thanh Tiểu Bạch, qua đây!”

Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa đi về hướng Lăng Vũ Hiên. “Cho các ngươi thêm một cơ hội, ta không tin hai con xà yêu ngàn năm không phải đối thủ của một đạo sĩ!”

Tiểu Thanh Tiểu Bạch phi thân lui về phía Ngọc Thần Tử, nhìn Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu cảm kích. Họ biết Diệp Thiếu Dương đã cho họ cơ hội đối phó Ngọc Thần Tử, không phải mượn cớ sát nhân.

Ngọc Thần Tử đã trở nên điên cuồng, chủ động rút kiếm đuổi giết Diệp Thiếu Dương. Chỉ cần hắn làm bộ ra tay tự vệ, dù có giết Ngọc Thần Tử cũng chỉ là tự vệ thôi.

Diệp Thiếu Dương để Tiểu Thanh Tiểu Bạch đối phó Ngọc Thần Tử, chính là giúp họ giải quyết tâm ma của mình: Trước đó, Tiểu Thanh Tiểu Bạch đã bị Ngọc Thần Tử bắt lại, suýt mất mạng. Nếu xét về thực lực tuyệt đối, hai con xà yêu ngàn năm như họ, dù có thế nào cũng không nên bị bại bởi Ngọc Thần Tử.

Chuyện này sẽ khiến họ canh cánh trong lòng, biến thành tâm ma, nếu không giải trừ, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện sau này.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương đối đầu với Ngọc Thần Tử, một pháp sư cường đại. Sau khi kích hoạt Thần Phù bằng quỷ khí từ Mỹ Hoa, Diệp đã dùng Tử Vi Thiên Hoả để thiêu đốt ngoại đan của Ngọc Thần Tử, gây ra một vụ nổ lớn, khiến ngoại đan vỡ nát. Ngọc Thần Tử điên cuồng vì mất đi sức mạnh của mình, trong khi Diệp Thiếu Dương và đồng đội sẵn sàng để kết thúc cuộc chiến. Tình huống trở nên căng thẳng khi Ngọc Thần Tử quyết định trả thù.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và Ngọc Thần Tử bước vào một cuộc chiến cam go, trong đó Âm Thần xuất hiện nhằm cứu Tiểu Thanh và Tiểu Bạch khỏi nguy hiểm. Ngọc Thần Tử, tức giận vì bảo vật của mình bị phá hủy, đã phát động một đòn tấn công mạnh mẽ với ngoại đan, nhưng Diệp Thiếu Dương không chùn bước, sử dụng Thái Ất Phất Trần để phản công. Cuộc chiến diễn ra gay cấn, với việc Diệp Thiếu Dương sử dụng linh phù, thể hiện sức mạnh tiềm ẩn và sự nguy hiểm của hắn đến từ sát khí.