Jess
Sau một lúc chờ đợi, chỉ thấy mùi khói bốc lên, lơ lửng quanh chiếc đồng tiền, và từ đó phát ra một luồng khí đen, nhanh chóng làm cho màu vàng nâu trong suốt của dầu mè chuyển sang đen kịt, tỏa ra mùi hôi thối kinh khủng.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Trong thi thể cô ấy có điều gì đó.”
“Phải làm sao bây giờ?” Tiểu Mã lập tức hỏi.
Nếu sử dụng pháp thuật để ép tà vật kia ra, có thể sẽ làm tổn thương thi thể Vương Bình. Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lúc, nhờ cha của Vương Bình lấy một chiếc chén sạch, đổ đầy nước trong, sau đó hòa bột hồng tiêu với hùng hoàng, thêm một chút pháp thủy, trộn lẫn với nhau và rót vào miệng Vương Bình.
Sau đó, hắn dùng một cái gối để đỡ dưới người cô, giúp cho pháp thủy có thể dễ dàng chảy xuống dạ dày, tiếp theo dùng một tấm hoàng phiếu đã thấm nước, đắp lên mặt Vương Bình, rồi đặt một cái chén lên miệng cô.
Hắn đứng một bên để chờ đợi.
“Cậu đang làm gì thế?” Tiểu Mã không thấy động tĩnh gì, nhịn không được bèn hỏi.
Diệp Thiếu Dương vừa định mở miệng, bỗng thấy cổ họng Vương Bình giật giật, phát ra âm thanh kỳ quái.
Mọi người giật mình, lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt kinh hãi, chỉ có cha mẹ Vương Bình cùng Tiểu Mã dám đến gần, vô cùng kích động.
“Có phải cô ấy sẽ sống lại không?” Tiểu Mã nóng lòng hỏi.
“Người đã chết sao có thể sống lại?” Diệp Thiếu Dương trả lời.
Chỉ vừa dứt lời, hai mắt Vương Bình bỗng mở ra, và ánh mắt cô trở nên đỏ ngầu, trông cực kỳ đáng sợ.
Cha mẹ Vương Bình và Tiểu Mã lập tức trở nên kích động, nhưng biết Diệp Thiếu Dương đang tác pháp, nên không dám tiến lên.
Chỉ thấy nửa người trên của Vương Bình co giật ngày càng mạnh mẽ, giống như đang lên cơn hen suyễn. Cuối cùng, cô phát ra một tiếng “ho khan”, cơ thể mềm nhũn, nằm vật xuống, bất động.
Diệp Thiếu Dương lấy bút chu sa, vẽ lên đáy chén một đạo phù, sau đó nâng cả chén và hoàng phiếu lên.
Mọi người lập tức ùa tới, nhìn vào mặt Vương Bình, thấy miệng cô há rộng, hai mắt trợn trừng, không hề nhúc nhích.
“Mọi chuyện đều là do nó.” Diệp Thiếu Dương nâng chiếc chén lên, mọi người nhìn vào liền hoảng hốt kêu lên.
Đáy chén có một mớ tóc đen, giống như rong biển quẫy đuôi trong nước, trông thật quỷ dị.
“Đây là vật tôi vừa rút ra từ thi thể cô ấy.”
Diệp Thiếu Dương châm lửa đốt một tấm linh phù, ném vào trong đó, ngọn lửa màu lam bùng lên lập tức. Mớ tóc nhúc nhích, trong chén đột nhiên phát ra tiếng kêu giống như tiếng trẻ con khóc.
Chẳng mấy chốc, mớ tóc đã bị đốt sạch, biến thành một bãi máu đen, đặc dính ở đáy chén.
Diệp Thiếu Dương nhờ cha mẹ Vương Bình bảo họ hàng thân thích ra ngoài, chỉ chừa lại bố mẹ họ và Tiểu Mã, sau đó đưa cái chén cho Lão Quách.
Lão Quách hiểu ý, rút từ trong túi ra một tấm vải đỏ, chùm lên chiếc chén rồi tạm thời bỏ vào túi, hẹn sẽ tìm chỗ chôn khi về.
“Vương Bình đã bị một loại yêu quái trong nước giết chết, còn gọi là tà linh,” Diệp Thiếu Dương giải thích. “Mớ tóc vừa rồi chính là tà linh đó, do một loại oán khí ô uế biến thành. Nó chỉ có thể tồn tại trong nước, muốn dùng nhục thân của Vương Bình để hoàn thành một công đoạn trong quá trình tu luyện, đi lên mặt đất…”
Tiểu Mã không quan tâm tà linh này là gì, chỉ chăm chú nhìn thi thể Vương Bình và thất vọng nói: “Nói vậy… Vương Bình sẽ không sống lại sao…”
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Cô ấy đã chết, người chết không thể sống lại. Vừa rồi tôi làm như vậy chỉ để tiêu diệt tà linh này, không để nó tiếp tục hại người.”
Tiểu Mã nắm chặt tay hắn, liên tục lắc đầu, khóc lóc nỉ non: “Cậu nhất định có cách, cậu là Thiên sư mà, cậu chỉ cần tìm hồn phách Bình Bình, cho nhập vào thân thể chẳng phải được sao!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Đâu có đơn giản như vậy! Thọ mệnh con người đã được định sẵn, chết là chết. Dù tôi là pháp sư, cũng không thể đưa một quỷ hồn từ Âm Ty về được. Ma quỷ hoàn dương trái với thiên lý tuần hoàn, dù tôi có đến mười vạn năm âm đức cũng không đủ để trừ. Đến lúc đó, cô ấy còn chưa sống, tôi đã toi mạng trước rồi!”
Tiểu Mã thẫn thờ, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Sau đó, bỗng nghĩ ra điều gì, liền nắm chặt cổ áo Diệp Thiếu Dương và nói: “Không đúng, cậu có cách mà! Lần đó Vũ Tình chết, chính cậu đã tìm hồn phách cô ấy, trả về thân thể, sau đó cô ấy sống lại!”
“Đó là vì cô ấy chưa đến số chết, thọ hạn chưa tới!”
“Sao cậu biết Vương Bình đã hết thọ hạn chứ, không chừng có nhầm lẫn thì sao, cậu thử xem sao.”
Diệp Thiếu Dương không nói nên lời. Trên đời này có bao nhiêu người bị đột tử khi vẫn còn thọ hạn? Hơn nữa, Vương Bình đã chết, ít nhất cũng mấy ngày rồi, hồn phách chắc chắn đã tiến vào Âm Ty.
Dù cô ta bị đột tử, mệnh cũng không tuyệt, tử vong đã được xác định, Âm Ty sẽ đưa cô đi luân hồi hoặc giữ lại trong Uổng Tử Thành, chờ bắt được hung thủ, sẽ tiến hành đối chứng nhân quả.
“Để tôi chiêu hồn hỏi xem sao,” Diệp Thiếu Dương nói, rồi mở túi ra, nhờ Lão Quách hỗ trợ, mau chóng bố trí pháp đàn. Hắn bảo cha mẹ Vương Bình lấy chiếc áo cô đã mặc khi còn sống, đặt bên trong vòng dẫn hồn.
Hắn đóng chặt cửa sổ, kéo rèm kín mít, châm lửa đốt hương nến.
Viết họ tên cùng sinh thần bát tự của Vương Bình lên tấm linh phù, sau đó thiêu đốt, Diệp Thiếu Dương bắt đầu làm phép chiêu hồn.
“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, mao sơn thần pháp, âm dương giao thái, tứ phương quỷ thần, phụng ngô sắc lệnh, sở câu oan hồn, tức khắc phóng hành! Thái thượng tam thanh cấp cấp như luật lệnh! Vương Bình, tam hồn thất phách quy ngô đàn, tốc lai báo đạo!”
Có âm phong từ dưới đất bốc lên, thổi qua vòng dẫn hồn.
Tiểu Mã cùng cha mẹ Vương Bình vẻ mặt hồi hộp, khẩn trương đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng khi âm phong tắt hẳn, vẫn không thấy hồn phách Vương Bình xuất hiện.
“Tam hồn thất phách quy ngô đàn, Vương Bình! Vương Bình! Vương Bình!”
Diệp Thiếu Dương hai tay giao nhau, từ từ nâng lên, một chân dậm mạnh xuống mặt đất, mỗi lần như vậy đều kêu tên Vương Bình. Đợi một hồi, vẫn không thấy phản ứng gì.
Diệp Thiếu Dương thở dài, tiếp theo bảo Lão Quách thu dọn đồ, hướng Tiểu Mã cùng cha mẹ Vương Bình lắc đầu. “Xin lỗi, tôi không làm gì được, Vương Bình không thể trở về.”
Trong lòng cha mẹ Vương Bình vừa mới loé lên một tia hy vọng, giờ đã hoàn toàn thất vọng, ôm nhau gào khóc.
Tiểu Mã lao tới, nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương, vặn vẹo hỏi: “Sao lại thế, hồn phách Bình Bình đâu rồi?”
“Không triệu được hồn phách,” Diệp Thiếu Dương cảm thấy hụt hẫng, “Nhất định đã đi luân hồi. Nếu không có sinh thần bát tự chính xác, lý do gì tôi lại không cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy?”
Tiểu Mã ngồi phịch xuống đất, ngây ngốc nhìn Lão Quách thu thập pháp khí.
“Đừng quá bi thương,” Lão Quách thở dài, nói một câu an ủi.
Tiểu Mã đột nhiên bật dậy, nói: “Có khả năng nào khác không, không chừng hồn phách cô ấy ở quá xa thì sao?”
“Trừ phi hồn phách Vương Bình ở bờ Bắc Ấm Thuỷ Hà, chỉ cần trong phạm vi Âm Ty ở bờ Nam, không lý nào không phát hiện được.”
“Không chừng như thế thì sao?”
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, lớn tiếng nói: “Cậu đừng hy vọng nữa! Vương Bình đã chết, đã chết rồi! Người chết không thể sống lại!”
“Tôi không muốn từ bỏ!” Tiểu Mã gào lên còn to hơn, “Dù chỉ còn một tia hy vọng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc! Tôi không muốn cô ấy chết!”
Trong chương này, Diệp Thiếu Dương sử dụng pháp thuật để điều tra cái chết của Vương Bình, bị một tà linh trong nước tấn công. Mặc dù các biện pháp được thực hiện để giải thoát linh hồn cô, nhưng cuối cùng Diệp buộc phải thừa nhận rằng Vương Bình đã mất vĩnh viễn. Tiểu Mã vẫn không tin vào số phận của cô, lặp đi lặp lại mong muốn cô có thể sống lại, mặc cho thực tế đau thương.
Trong chương này, Lão Quách, Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương đến dự lễ viếng Vương Bình, một cô gái đã mất. Họ đối diện với một nghi thức kỳ lạ - kết minh hôn giữa người chết. Tiểu Mã không chấp nhận việc Vương Bình phải kết hôn với người khác dù cô đã qua đời. Diệp Thiếu Dương, với tư cách là bạn của Vương Bình, bắt đầu thực hiện những nghi thức để cứu sống cô. Nhưng mọi người đều hoài nghi về khả năng của anh và sự tồn tại của hy vọng trong cái chết của cô gái trẻ.
Tà linhhồn pháchSống lạiPháp thuậttử vongPháp thuậtTà linhhồn phách