Sắc mặt Tiêu Dật Vân bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ như gan heo, người đứng yên như bị điện giật.

Chanh Tử quay lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương, lè lưỡi sau lưng hắn.

Diệp Thiếu Dương thầm khen mình đã dẫn Tiêu Dật Vân xuống đúng lúc, ngẩng đầu cười có ý với Tiêu Lang Quân: "Ngài mau đi đi, đừng chần chừ nữa."

"Nếu có được hay không thì ta không dám đảm bảo, nhưng khả năng hơn nửa là không thành công rồi." Tiêu Dật Vân nói, rồi chợt nhớ lại lời mình đã hùng hồn nói trước đó, mặt hơi đỏ lên, ho khan hai tiếng rồi nói: "Quy tắc không ngoài chữ tình mà."

Thấy Tiêu Dật Vân cứng nhắc đi về phía hậu đường, Chanh Tử cười khúc khích, tự mãn nói với Diệp Thiếu Dương: "Thế nào? Vẫn là bổn cô nương lợi hại chứ?"

Diệp Thiếu Dương đáp: "Ông ấy á, là do đã mấy trăm năm chưa bị gái ghẹo rồi."

Chanh Tử lườm hắn.

Chờ khoảng một phút sau, Tiêu Dật Vân quay trở lại. Ngay khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Diệp Thiếu Dương biết rằng mọi chuyện đã xong.

"Ngươi vận may tốt đấy, phủ quân thế mà lại đồng ý gặp ngươi." Tiêu Dật Vân cũng có phần bất ngờ: "Ngươi vào đi, đến chỗ giếng trời thì cứ đi thẳng vào trong, sẽ có người dẫn ngươi tới. Chúc ngươi thành công. Đi mau."

Diệp Thiếu Dương đáp lời rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Chanh Tử cũng muốn theo nhưng Tiêu Dật Vân gãi đầu một cái rồi nói với giọng nhẹ nhàng: "Cô nương, phủ quân chỉ muốn gặp một mình hắn, chúng ta nên chờ ở đây."

Nói xong, hắn liền vỗ tay một cái: "Dâng trà."

Chanh Tử cau mày nói: "Quỷ trà không thể uống mà?"

"Đây không phải là quỷ trà mà là rượu ngon U Minh ta chuyên dùng để đãi khách quý. Hiếm lắm đấy, chủ nhân của cô, ta còn không nỡ lấy ra mời hắn đâu."

Lão Quách ở bên cạnh nghe thấy, hai mắt sáng lên, nói: "Nghe nói rượu ngon U Minh này, sau khi nhân hồn uống xong thì dù là người hay ma đều có thể cố hồn ngưng thần, tăng cường tu vi."

"Đúng vậy." Tiêu Dật Vân thuận miệng đáp, bỗng nhớ ra điều gì, nhìn lão Quách với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Ngươi còn ở đây làm gì?"

"Tôi tới cõi âm mua ít đồ, đợi tiểu sư đệ hết bận thì cùng nhau qua đó."

"Tôi không có quỷ bài, lần này cùng tiểu sư đệ xuống đây, nếu không làm thủ tục thì không đi được." Lão Quách nhớ đến rượu ngon U Minh mà không nỡ rời đi.

Tiêu Dật Vân hừ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bài rồi nói: "Người cầm của ta mà đi, nhanh đi đi!"

Lão Quách tinh ý, nhìn Chanh Tử là hiểu ngay. Hắn biết hôm nay không thể uống U Minh tửu rồi, nhưng cũng phải vét được chút ít chứ, hắn nói: "Tôi thiếu nợ Vương Lão Ngũ ở tiệm dược liệu năm thếp tiền, trả không nổi sợ ông ấy sẽ chặn đường tôi đòi tiền."

"Cái gì mà Vương Lão Ngũ với cả Vương Lão Lục! Ngươi cầm quỷ bài của ta, nói cho hắn biết là không cần trả lại, nếu không chịu thì ta ném hắn vào Súc Sinh đạo luôn! Đi mau đi!"

Lão Quách cầm quỷ bài của Tiêu Dật Vân, lòng tràn đầy vui sướng mà rời đi.

Tiêu Dật Vân ngay lập tức thay đổi cách cư xử, ngồi xuống đối diện với Chanh Tử rồi cười một cái.

Chanh Tử che miệng cười không ngớt: "Tiêu ca ca, huynh thật là lợi hại, người ở cõi âm có quyền lực lớn lắm nhỉ?"

Tiêu Dật Vân hất tóc một cái, giọng nhẹ nhàng nói: "Đều là mây trôi mà thôi, thực ra, trong lòng ta, cô đơn lắm..."

Dưới sự dẫn đường của quỷ sai, Diệp Thiếu Dương đã đến trước chính điện Điện Thiên Tử.

Điện Thiên Tử này không có thiên tử, chỉ có Thôi phủ quân. Địa vị của ông trong âm ti chỉ xếp sau Phong Đô Đại Đế, còn đâu đứng ngang hàng với thập điện Diêm Vương và bốn đại Thiên Sư. Ông cai quản sự sống chết của nhân gian, chỉ cần ghi một nét phẩy lên sổ Sinh Tử là xong. Quyết định quá khứ và tương lai, có thể nói là thực quyền lớn nhất.

Cột trụ hai bên Điện Thiên Tử có khắc đôi câu đối:

"Người quỷ chỉ một cửa, then chốt một tia không lọt,

Âm Dương không hai lý lẽ, lý lẽ hai chữ khó thoát."

Đi vào đại điện là một cái đại sảnh, Diệp Thiếu Dương cũng là lần đầu tiên tới đây, suy đoán nơi này chính là nơi mà Thôi phủ quân thẩm tra vong hồn. Giữa sảnh có một cái ghế thái sư, bức tường phía sau có vẽ một bức địa ngục luân hồi, hai bên lại có đôi câu đối:

"Ranh giới thiên đàng địa ngục con người tự chọn.

Đêm xuống thần sai quỷ dữ kẻ nào chống được."

Ngay phía trên đại sảnh có treo lơ lửng một tấm biển ghi bốn chữ "Thiên lí đại đạo." (Đạo lý lẽ trời)

Trong đại sảnh lúc này không có một bóng người, quỷ sai dẫn hắn đến một gian phòng nhỏ phía sau hậu đường, hai bên đều có rèm cửa được bện từ trúc tím. Quỷ sai để Diệp Thiếu Dương chờ bên ngoài, đứng ở một cánh cửa trước rèm, cúi người vào trong rồi thưa: "Phủ quân, Diệp Thiên Sư đã tới."

Chờ một lúc, bên trong truyền tới một giọng nói ôn hòa: "Vào đi."

Quỷ sai liền vén rèm cửa lên, để Diệp Thiếu Dương đi vào.

Bên trong là một gian phòng tương tự thư phòng, bên cạnh có một bộ bàn ghế bằng gỗ lim. Có một nam nhân mặc áo bào trắng ngồi sau bàn, cúi đầu đọc một cuốn sách.

Trong phòng chỉ có người đó, không ai khác chính là Thôi phủ quân.

Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên thấy người tâm phúc nhất âm ti nên hơi căng thẳng. Hắn đứng bên ngoài cửa cũng nhận ra Thôi phủ quân có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, dáng vẻ nghiêm túc, ăn mặc kiểu thư sinh, khí chất rất nho nhã, không có chút uy nghiêm nào của những nhân vật lớn.

Thôi phủ quân đứng lên, nhìn Diệp Thiếu Dương một chút, chắp tay rồi cười nói: "Diệp Thiên Sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Diệp Thiếu Dương cuống quít đáp lễ: "Xin chào Thôi tổ sư."

Thôi Ngọc Thôi phủ quân, kiếp trước là một người thư sinh và cũng là một đạo sĩ. Sau khi làm quan đại phán âm ti thì danh tiếng được ghi vào sách tiên.

Âm ti từ trước tới giờ cũng có tranh chấp giữa phật và đạo mà Thôi phủ quân xuất thân từ Đạo môn, tất nhiên cũng gần gũi với đạo môn hơn.

Vì vậy, Diệp Thiếu Dương gọi ông là Thôi tổ sư, gần như là thế.

Thôi phủ quân chỉ vào một cái ghế nhỏ và nói: "Ngồi đi."

Diệp Thiếu Dương nào dám ngồi, hắn liền tiến tới đứng bên cạnh.

Thôi phủ quân mỉm cười thân thiện rồi nói: "Ngươi và ta đều là người một nhà, không cần đa lễ, mau ngồi đi."

Diệp Thiếu Dương vô cùng kinh ngạc, cảm thấy mình tựa như người ngoài, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Thôi phủ quân chỉ vào một bức họa bên cạnh giá sách rồi nói với hắn: "Ngươi xem đây là ai?"

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, trong bức tranh có một vị đạo sĩ, đầu đội pháp quan, tay cầm kiếm gỗ, dáng dấp giống mình đến mấy phần, đột nhiên hắn nhớ ra cái tên đó.

"Ta sinh ra ở thời Trinh Quán, sau khi đỗ khoa đệ làm một vị quan huyện. Có một năm gặp nạn hạn hán, dân chúng khốn khổ. Một đạo sĩ đến đây xin giúp đỡ, nói là Hạn Bạt quấy phá, ta lúc đó không tin quỷ thần, cho rằng ông ta dùng yêu ngôn mê hoặc dân chúng nên phải trói ông ấy lại.

"Ông ta đánh cược với ta, trong vòng ba ngày có thể gọi mưa, ta đồng ý giao ước với ông: nếu không thành công thì sẽ chém đầu để răn đe dân chúng, nếu thành công thì sẽ bái ông ta làm thầy, từ đó thờ phụng Đạo giáo.

Sau ba ngày, ông ấy quả nhiên gọi được mưa, lòng ta đã bị thuyết phục liền bái ông ta làm thầy, bà ấy ở lại huyện ta ba năm dạy ta đạo pháp, sau đó không biết tung tích gì của ông ấy nữa, chỉ để lại cho ta một quyển thiên thư.

Ta bèn có cơ hội tu luyện, chết rồi thành phán quan âm ti. Tiên sư thì ở lại nhân gian trường sinh, đến thời Khai Nguyên được phong làm quốc sư, giúp đỡ vận mệnh Đại Đường, phát triển Đạo giáo rực rỡ.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa Diệp Thiếu Dương và Thôi Phủ Quân tại Điện Thiên Tử. Tiêu Dật Vân, mặc dù có vẻ ngoài cứng nhắc, vẫn thể hiện sự quan tâm và hỗ trợ. Diệp Thiếu Dương hồi hộp khi lần đầu gặp vị lãnh đạo của âm ti, người mà từ trước đến nay hắn chỉ nghe danh. Trong khi đó, Chanh Tử và Lão Quách thể hiện những tính cách hài hước trong bối cảnh căng thẳng này. Sự giao thoa giữa quá khứ và hiện tại gợi nhớ đến những mối liên hệ sâu sắc trong thế giới tâm linh.

Tóm tắt chương trước:

Trong hành trình đi qua Quỷ Môn Quan, Diệp Thiếu Dương đưa Bác Ba vào cõi âm. Trên đường, họ gặp nhiều vong hồn, chứng kiến cảnh chia ly. Khi đến Phong Đô Thành, Diệp Thiếu Dương và đồng đội gặp các quỷ sai, và được vào Thiên Tử Điện để gặp Tiêu Dật Vân. Tại đây, Diệp Thiếu Dương nhờ Tiêu Dật Vân giúp đỡ trong một chuyện riêng, nhưng Tiêu Dật Vân từ chối, dẫn đến sự can thiệp của Chanh Tử, khiến mọi việc trở nên hài hước và cảm động.