“Nắm chắc mười phần. Chỉ cần hắn tiến gần đến, tâm thuật Thất Châm Quỷ của ta trong một phạm vi nhất định thì cho dù có là thần thánh cũng không đỡ nổi. Huống hồ…”

Trương Quả lấy ra tấm linh phù phong ấn hồn phách của Tiểu Mã, cười nói: “Chẳng phải chúng ta vẫn còn có thằng ngốc này hay sao? Đến lúc đó dùng cậu ta để uy hiếp Diệp Thiếu Dương. Khi ấy đạo tâm của hắn sẽ loạn, hắn nhất định phải chết.”

Vương Bình cười một cách ngoan ngoãn: “Xin chúc mừng sư phụ trước.”

Trương Quả cười to: “Lần này công lao của ngươi rất lớn. Cho dù là kẻ ác thì cũng cần phải có thân tín để cùng làm việc ác. Ngươi trung thành với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Tướng quân Doihara kia có vẻ rất thích ngươi, ngươi nghĩ sao?”

Vương Bình rũ mắt, do dự một chút rồi nói: “Sư phụ, việc này hay là đợi sau khi giết Diệp Thiếu Dương rồi hãy nói đi.”

Diệp Thiếu Dương cất đồng tiền bằng đồng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, mang theo tất cả pháp khí của mình, quay người nhìn mọi người một cái. Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, lão Quách, Qua Qua, và ngay cả Tuyết Kỳ vẫn luôn bám theo Tạ Vũ Tình cũng bị gọi đến.

“Bọn đệ đi cứu Tiểu Mã. Quỷ Vực không giống với trần gian, nguy hiểm hơn rất nhiều. Quách sư huynh, huynh vẫn đừng nên đi thì hơn.” Diệp Thiếu Dương nhìn lão Quách nói.

Lão Quách do dự một chút rồi nói: “Ta vẫn nên đi thì hơn. Yên tâm đi, ta sẽ không xông lên phía trước, bọn đệ cũng không cần phân tâm bảo vệ ta.”

Lão Quách lấy một cây súng ngắn màu bạc từ trong túi ra: “Đây là súng Diệt Hồn được làm theo phương pháp Lãnh Ngọc đưa cho, đạn được làm từ kali nitrat đỏ. Lệ quỷ trở xuống chỉ cần bắn một phát là xong. Ta ở đằng sau giúp các ngươi bắn lén.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Hôm nay là ngày đi cứu Tiểu Mã, cũng chẳng có gì nhiều để nói. Tuy hàng này từng lừa ta một vố, nhưng dù gì cũng từng là huynh đệ, mọi người hãy dốc toàn lực để hỗ trợ nhau nhé. Làm phép, xuống!”

Sau đó, hắn lập tức ngồi khoanh chân xếp bằng, bắt đầu làm phép để đi tới cõi âm.

Sau nửa phút, nhóm người đã xuyên qua hư không tiến vào Quỷ Vực. Vì Phong Đô thành có Tử Vi tinh bàn chống đỡ hư không vô tận, pháp sư trần gian có thể tùy tiện xuống cõi âm, điều này đồng nghĩa mở ra một thông đạo cho pháp sư và quỷ sai. Tuy tinh bàn có linh lực cường đại, nhưng cũng chỉ bao phủ một vùng xung quanh Phong Đô thành mà thôi.

Nhóm người Diệp Thiếu Dương tiến vào Quỷ Vực, lập tức dùng la bàn để tìm phương hướng rồi chạy thẳng đến Phong Đô thành. Vừa tới chân thành đã có một nam một nữ tiến lên tiếp đón, chính là Tiêu Dật Vân và Tranh Tử.

“Bởi vì là việc riêng nên ta không tiện điều động người của Điện Thiên Tử, chỉ có thể tự mình đi cùng với ngươi.” Tiêu Dật Vân giải thích, dẫn mọi người đến thẳng bờ sông Âm Thủy, rất nhanh đã đến bến thuyền từng tới trước đó.

“Dụ lệnh của phủ quân đại nhân!” Tiêu Dật Vân đưa ra một quỷ bài vàng rực rỡ, lớn hơn nhiều so với quỷ bài thông thường, bên trên viết một chữ “Thôi” từ trong tay áo ra.

Quỷ bài của Thôi phủ quân là thứ không thể làm giả, cũng không ai dám làm giả. Các công tào quỷ dịch cùng người lái đò trên bến thuyền vừa thấy quỷ bài của Thôi phủ quân đã lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám nói mấy lời bất mãn.

Tiêu Dật Vân nhảy lên một con thuyền lớn, gọi mọi người lên cùng, sau đó chọn tám người lái đò để chèo thuyền cho nhanh.

“Phủ quân đại nhân lần này cũng thật nể mặt ta.” Diệp Thiếu Dương nhìn quỷ bài trên tay Tiêu Dật Vân một cái, nói.

“Phủ quân đại nhân muốn nói với ngươi một câu.” Tiêu Dật Vân nhìn Diệp Thiếu Dương với vẻ mặt phức tạp: “Kiếp nạn lần này của ngươi, xác suất hai - tám.”

“Hai - tám? Có ý nghĩa gì vậy?” Diệp Thiếu Dương cau mày.

“Ngươi tám phần là sẽ chết!”

Lòng Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống. Những người khác nghe thấy lời này cũng đột nhiên căng thẳng.

Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng bước lên phía trước, nói: “Phủ quân đại nhân không nói làm thế nào để phá giải kiếp nạn này à?”

Tiêu Dật Vân lắc đầu: “Thế lực của âm ty chỉ đến sông Âm Thủy, đến Quỷ Vực cũng không áp chế nổi, ai dám nói đến phá giải kiếp nạn? Kết cục thế nào tràn ngập biến số, ai cũng không dám cam đoan.”

Tất cả đều nhìn về phía Diệp Thiếu Dương trong im lặng. Nhuế Lãnh Ngọc lén kéo tay Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cười: “Ít nhất ta vẫn còn hai phần cơ hội để đánh cược.”

Nhuế Lãnh Ngọc mở miệng, nhưng rồi lại nuốt lời vào trong. Cô biết với tính cách của Diệp Thiếu Dương, nếu đã đến thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Dù sao người cần cứu chính là Tiểu Mã.

Tám người chèo thuyền, tốc độ cực nhanh. Trên đường cũng gặp một ít tà vật quấy rối, nhưng đã bị Nhuế Lãnh Ngọc và lão Quách giải quyết bằng súng Diệt Hồn nên không có trở ngại nào. Con thuyền lướt thẳng đến trước núi Thiên Khí.

Dưới chân núi Thiên Khí có một đội âm binh đồn trú, cờ lớn trong doanh trại đón gió nhìn rất bắt mắt, bên trên viết một chữ “Nhạc”, chính là Nhạc Gia quân.

Trên bờ sông có vài thân ảnh vẫy tay với người trên thuyền. Chính là phu thê Lý Hiếu Cường và Tiểu Thanh, Tiểu Bạch.

Tiểu Thanh và Tiểu Bạch phụng lệnh của Diệp Thiếu Dương mà tới, trước đó luôn theo dõi tình hình nơi này cùng với Qua Qua.

“Tình hình thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương nhảy lên bờ, lập tức hỏi.

Lý Hiếu Cường thuật lại: “Tiểu Mã và Vương Bình hiện đang ở trong doanh trại của đám vong hồn quân Nhật Bản. Khu vực này của Quỷ Vực có ba doanh trại quân Nhật, chúng rất thông minh, mảnh đất chúng chiếm đóng cũng tốt. Một bên bị tấn công, hai bên còn lại có thể cứu viện.”

Bởi vậy chiến tranh kéo dài đến bây giờ vẫn đang trong thế giằng co. Hiện tại Nhạc Gia quân đang khống chế thông đạo ở hẻm núi. Tại đây đều có những binh lính bảo vệ, đề phòng lũ quỷ phản công.

Lý Hiếu Cường quay đầu nhìn doanh trại của Nhạc Gia quân rồi nói: “Ta đã nói hết tình hình với Ngưu tướng quân rồi. Ngưu tướng quân cảm ơn ngươi hôm nọ đã giúp hắn giết địch, nên đã dẫn quân ngăn chặn hai doanh trại quân Nhật kia, đang giằng co. Doanh trại còn lại này chúng ta sẽ tự mình đối phó.”

Diệp Thiếu Dương lo lắng: “Đây là việc riêng của ta, Ngưu tướng quân điều động đại quân giúp ta có lẽ không ổn lắm thì phải?”

Lý Hiếu Cường cười nói: “Thực ra cũng không hẳn là vì giúp ngươi. Nhạc Gia quân cũng muốn tiêu diệt tận gốc một cứ điểm quân Nhật rồi cô lập hai cứ điểm còn lại, như vậy về sau đối phó cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Hắn dừng lại một lúc rồi nói: “Dù sao cũng vì Nhạc Gia quân nên phải giữ lại một đội binh lính ở lại để bảo vệ nơi này. Ta chỉ có thể mang theo âm binh trong bộ của ta đến giúp ngươi thôi.”

“Được vậy là ta đã rất cảm tạ rồi!” Diệp Thiếu Dương nói.

Lý Hiếu Cường lập tức bảo: “Đừng. Ngươi có ân tình với phu thê chúng ta, vĩnh viễn cũng không trả hết. Thôi trước tiên đừng nói việc này nữa, chúng ta xuất phát!”

Lý Hiếu Cường gọi một âm binh tới để hắn trở về thông báo. Sau đó hơn trăm âm binh xếp hàng bước tới, Lý Hiếu Cường ra lệnh cho họ đi theo phía sau, sau đó dẫn nhóm người Diệp Thiếu Dương bước vào trong hẻm núi.

Trên đường đi, Lý Hiếu Cường giới thiệu sơ qua tình hình của doanh trại quân Nhật: “Ba cái doanh trại này vốn là một, có hai kẻ cầm đầu: Doihara Kenji và Matsui Iwane.”

“Đợi chút, tên sao nghe quen tai vậy.” Tứ Bảo cau mày nói.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Diệp Thiếu Dương và nhóm đồng đội quyết định tiến vào Quỷ Vực để cứu Tiểu Mã, người đang bị giam giữ bởi quân Nhật. Trương Quả chuẩn bị một kế hoạch ác độc nhằm đối phó với Diệp Thiếu Dương bằng cách sử dụng Tiểu Mã làm con tin. Trên đường đi, nhóm của Diệp Thiếu Dương được hỗ trợ bởi Tiêu Dật Vân và Lý Hiếu Cường, nhấn mạnh sự khó khăn và nguy hiểm của hành trình này khi họ phải đối đầu với những bật thang mạnh mẽ từ cả con người và quỷ dữ.

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh cuộc đối đầu giữa Tiểu Mã và Vương Bình, khi Tiểu Mã phát hiện ra âm mưu của Vương Bình nhằm lợi dụng tâm pháp của mình để thao túng và đối phó với Diệp Thiếu Dương. Sự ganh ghét và oán hận giữa hai nhân vật này dâng cao, khi Tiểu Mã không chỉ cảm thấy bị phản bội mà còn đối diện với cảm giác bất lực trước sức mạnh của Trương Quả. Đoạn kết để lại nhiều câu hỏi về lòng trung thành và những quyết định sai lầm trong tình yêu và tình bạn.