Chương 30: Rời giường

Tô Hà nhíu mày, mệt mỏi rời khỏi giường. Âm thanh ồn ào từ căn hộ bên cạnh vẫn tiếp tục vang lên, khiến anh cảm thấy bực bội. Ngày hôm qua, anh đã say đến mức không nhận thức gì, nên không còn nhớ nhiều về chuyện xảy ra.

Lâm Thanh Mộng, cô hàng xóm, đứng bên cạnh, ôm mèo của mình. Cô vui vẻ khi thấy Tô Hà: "Cảm ơn, tôi không biết bạn đang ở đây."

"Không sao." Tô Hà lẩm bẩm. Ngày hôm qua anh không thể nào quên được giọng hát của cô, nhưng hiện tại chỉ muốn yên tĩnh.

"Mong bạn có thể nói nhỏ một chút, tôi thường thức khuya và ngủ trễ." Anh nói với Lâm Thanh Mộng.

Cô lúng túng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh. Cô không muốn có thêm bất kỳ liên hệ nào với người đàn ông này. Mặc dù Tô Hà không phải là kiểu đàn ông mà cô thường thích, nhưng có gì đó về anh khiến cô thấy quen thuộc.

Bất ngờ, mèo của Lâm Thanh Mộng nhảy lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. "Được rồi, tôi sẽ đưa nó ra," Tô Hà nói, cảm thấy có phần miễn cưỡng.

"Rất cảm ơn," Lâm Thanh Mộng nói, sự e ngại trong mắt cô khiến Tô Hà cảm thấy đôi chút dễ chịu.

Nhưng rồi, khi anh quay người định vào nhà, cảm giác khó chịu lại ập đến. Thời tiết sáng hôm ấy đã sáng rõ, nhưng dường như có thứ gì đó vẫn làm anh cảm thấy không thoải mái. Lâm Thanh Mộng vẫn đang đứng ở cửa, nhìn anh với ánh mắt ngượng ngùng, điều này khiến anh cảm thấy có chút lúng túng.

Những âm thanh ồn ào từ bên cạnh không hề ngừng lại. Tô Hà cảm thấy sự bực bội trong anh tăng lên. Anh đã quá quen với việc thức khuya, nhưng đúng là sáng nay, tiếng ồn thật sự khó chịu. Anh quyết định nên tìm cách giải quyết chuyện này.

"Sát vách có vẻ không yên bình lắm," anh nói, đỏm dáng, không muốn căng thẳng thêm không khí. "Nếu chuyện này còn tiếp tục, có lẽ tôi sẽ phải nói chuyện với họ."

Lâm Thanh Mộng cười một cách ngượng ngùng, những sắc mặt của cô rất hoàn hảo, nhưng lại khiến anh cảm thấy có chút bất an.

"Sao bạn lại không muốn thuê căn hộ này nữa?" Tô Hà hỏi khi thấy sự do dự trong ánh mắt cô.

"Chỉ là...," Lâm Thanh Mộng xụ mặt, "Tôi không nghĩ rằng mọi việc sẽ thế này. Tôi cần không gian yên tĩnh để làm việc."

Tô Hà không nói thêm gì, anh hiểu cảm giác của cô. Cuối cùng, hai người chỉ nhìn nhau một chút rồi cùng trở về với thế giới riêng của mình.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Mộng vẫn cảm thấy khó xử. Cô đã quyết định sẽ quay trở lại và yêu cầu Tô Hà trả lại tiền thuê, vì tất cả những rắc rối mà những âm thanh ồn ào kia gây ra.

"Xin lỗi, nhưng tôi không thể sống trong một môi trường như thế này," cô nói nhỏ khi gặp Tô Hà.

"Bạn có thể giữ hợp đồng, nhưng không thể trả lại tiền," Tô Hà trả lời trong sự mệt mỏi và bất lực.

Cả hai im lặng một lúc; những thứ không nói ra đã khiến bầu không khí trở nên nặng nề. Cuối cùng, Lâm Thanh Mộng không chịu nổi, quyết định chỉ cần rời đi nơi khác là đủ.

Tóm tắt chương trước:

Tô Hà đang sống một mình ở Hoa Nạp và bất ngờ có hàng xóm mới. Hắn nhìn thấy một bức hình chụp chung với Lý Tuyền, bạn gái của mình. Trong khi thu dọn, Tô Hà có những suy nghĩ về thói quen và cách cư xử trước hàng xóm. Hắn cân nhắc việc gửi tác phẩm mới và cảm thấy hào hứng về sự thay đổi trong cuộc sống khi có người ở gần. Sự xuất hiện của hàng xóm có thể mang lại những thay đổi tích cực cho hắn, mặc dù hắn không biết về mối liên hệ của mình với Lý Tuyền sẽ được người khác biết đến như thế nào.

Tóm tắt chương này:

Tô Hà thức dậy trong sự bực bội với tiếng ồn từ căn hộ bên cạnh. Lâm Thanh Mộng, hàng xóm của anh, cảm thấy ngượng ngùng khi gặp mặt. Hai người chia sẻ một cuộc trò chuyện ngắn về vấn đề ồn ào, trong khi cả hai đều cảm thấy không thoải mái. Lâm Thanh Mộng quyết định yêu cầu Tô Hà trả lại tiền thuê do môi trường sống không yên tĩnh, nhưng Tô Hà từ chối. Cuối cùng, Lâm Thanh Mộng cảm thấy không thể tiếp tục sống ở đây và quyết định rời đi.

Nhân vật xuất hiện:

Tô HàLâm Thanh Mộng