một cơn gió mạnh lùa qua, khiến cửa sổ cọt kẹt mở ra. Gương mặt Cố Sơ Đông trở nên lo lắng, cô nhìn Cố Mạch, đôi mắt ngập tràn sự tò mò và e ngại.

"Ca, có phải... có quỷ không?" Cố Sơ Đông thì thầm, giọng nói nhẹ như tơ.

Cố Mạch lắc đầu cười, "Quỷ không đáng sợ bằng những điều thực tế trong giang hồ. Chúng ta phải cẩn thận với con người hơn là với hồn ma."

Cố Sơ Đông kiên nhẫn chờ đợi câu chuyện từ Lưu Phi Dương, mong muốn biết thêm nhiều điều về nơi họ đang ở. Một lúc sau, khi những câu chuyện xung quanh đều đã được kể, Lưu Phi Dương bắt đầu liệt kê những danh nhân trên giang hồ, làm cho không khí thêm phần sống động.

"Trên giang hồ này có rất nhiều anh hùng, nhưng cũng không thiếu kẻ xấu. Có một lần, ta đã chứng kiến một cuộc chiến giữa hai băng nhóm, làm cho biết bao nhiêu người vô tội phải chịu đựng."

Những ánh lửa bùng lên làm chói mắt, và ánh sáng nhảy múa trên khuôn mặt mọi người khi Lưu Phi Dương tiếp tục kể về những cuộc chiến và âm mưu tranh giành quyền lực trong giới giang hồ, làm cho Cố Sơ Đông cảm thấy hứng thú nhưng cũng không kém phần e dè về thế giới bên ngoài.

Cố Mạch lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu tán đồng nhưng cũng không quên cảnh giác. Anh biết, cuộc sống trong giang hồ không chỉ đơn thuần là những cuộc phiêu lưu, mà còn đầy rẫy nguy hiểm.

Rồi cơn mưa ập xuống dữ dội hơn, từng giọt nước lớn như hạt đậu đập vào mái nhà, tạo thành một giai điệu rộn rã. Mọi người lại càng gần nhau hơn, cùng nhau chia sẻ, không chỉ về giang hồ mà còn về cuộc sống, gia đình và những nỗi lo lắng trong lòng.

"Ta đã từng thấy một nữ hiệp dũng cảm, cô ấy vì cứu người mà không ngần ngại vào sinh ra tử," Lưu Phi Dương nói, khiến cho không khí trở nên hào hứng.

Nghe đến đây, Cố Sơ Đông háo hức hỏi: "Cô ấy làm thế nào?"

Nhưng Lưu Phi Dương chỉ mỉm cười, "Đó là một câu chuyện dài. Một ngày nào đó, khi các ngươi có cơ hội gặp gỡ, ta sẽ kể cho các ngươi chi tiết."

Đêm trôi qua trong những câu chuyện và tiếng cười, trong lúc mưa vẫn rơi không ngớt. Cố Mạch thầm nghĩ về cuộc sống của mình, về cha mẹ và lý do họ rời bỏ giang hồ. Anh nhìn Cố Sơ Đông, cảm thấy cần phải bảo vệ em gái khỏi những nguy hiểm mà giang hồ mang lại. Thế giới này, mặc dù rực rỡ, nhưng đầy rẫy cạm bẫy và sự thật đau lòng.

"Đừng lo lắng," Cố Mạch thì thầm với Cố Sơ Đông, "dù ở bất kỳ nơi đâu, ta sẽ luôn bên em."

Cố Sơ Đông nắm chặt tay anh, trong sâu thẳm, cô cảm nhận được sự ấm áp và che chở mà anh dành cho mình. Họ đứng trong ánh lửa ấm áp, như một gia đình nhỏ giữa cuộc đời bao la và đầy gian truân.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong không khí căng thẳng khi Cố Sơ Đông e ngại về sự hiện diện của quỷ, nhưng Cố Mạch lại khuyên cô nên cẩn trọng với con người trong giang hồ. Lưu Phi Dương kể về những cuộc chiến và âm mưu, khiến Cố Sơ Đông vừa hứng thú vừa lo lắng. Khi cơn mưa đổ xuống, mọi người gắn bó hơn qua những câu chuyện về dũng cảm và hành trình của những hiệp sĩ. Cố Mạch, với tình yêu thương, thề sẽ bảo vệ em gái khỏi nguy hiểm của thế giới giang hồ đầy cạm bẫy.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lưu Phi Dương dẫn đoàn người tới Chính Khí sơn trang bỏ hoang, nơi từng là thế lực nổi tiếng nhưng đã xảy ra một thảm kịch hơn 40 năm trước, khiến gia đình chủ sơn trang bị giết hại. Qua cuộc đối thoại, Lưu Phi Dương kể về truyền thuyết về Hỏa Kỳ Lân và bí bảo liên quan, gây nhiều nghi vấn cho Cố Sơ Đông. Mặc dù có bí bảo, Cố Mạch nhận thấy nó không kỳ diệu như truyền thuyết. Nhóm tiếp tục hành trình vào sơn trang với nhiều câu chuyện rùng rợn trong quá khứ.