Sơ Tranh bị đẩy vào biệt thự, cảm nhận ngay được không khí lạnh lẽo xung quanh. Người giúp việc đứng chờ ở cửa với vẻ mặt hoảng hốt, khi thấy Sơ Tranh về, lập tức tiến lên với ánh mắt bối rối và sợ hãi.
Chú Bạch, người chăm sóc Sơ Tranh, buông cánh tay đã đỡ xe lăn của cô ra, với giọng điệu hòa nhã thông báo: "Cô bị sa thải." Sắc mặt người giúp việc trắng bệch, lắp bắp cầu xin, nhưng chú Bạch chỉ ra lệnh cho vệ sĩ đưa cô ta đi. Sơ Tranh đứng bên ngoài, chống cằm nhìn cảnh tượng như một khán giả đang xem kịch, không có chút cảm xúc nào.
Người giúp việc cầu xin Sơ Tranh can thiệp nhưng cô chỉ thờ ơ đáp: "Cô cầu xin cũng vô dụng." Hiện tại, Sơ Tranh cảm thấy mình vẫn chỉ là một con chim hoàng yến, không có đủ sức mạnh để cứu ai.
Chú Bạch nhẹ nhàng đẩy xe lăn của Sơ Tranh lên lầu, nhắc nhở cô nghỉ ngơi, ông ta cho biết người giúp việc mới sẽ sớm đến. Sơ Tranh vào phòng, cửa đóng lại, nụ cười dần biến mất khỏi khuôn mặt chú Bạch.
Sau một tuần trong biệt thự, Sơ Tranh không thấy ai ngoại trừ những người hầu. Điều may mắn duy nhất là không có nhiệm vụ nào từ "Vương bát đản." Cô cảm thấy cuộc sống ở đây cũng khá ổn, không cần lo lắng gì về ăn uống và nghỉ ngơi, chỉ cần không phá sản là được.
Một ngày nọ, chú Bạch vào hoa viên, tự tay nhận cái khay từ một người giúp việc khác rồi đi qua chỗ Sơ Tranh. Cô nằm dài trên ghế, chậm rãi lắc lư. "Tống tiểu thư, đã đến giờ uống trà chiều," chú Bạch thông báo.
"Để đó đi," Sơ Tranh nói, tay phụ giúp đón lấy thức ăn. Dù tay có hơi thô ráp, nhưng các khớp ngón tay vẫn rất đẹp. Chú Bạch quan sát cô, nhận ra rằng Sơ Tranh đã thay đổi, từ ánh mắt, biểu hiện cho đến khí chất. Cô bây giờ có vẻ ung dung, tự tin, mang dáng vẻ của một tiểu thư.
Khi Sơ Tranh bắt đầu dùng bữa, chú Bạch đứng bên cạnh, cô biết rằng không ăn thì ông ta sẽ không đi. Điều này khiến cô cảm thấy thật sự như một phần của "văn hóa biệt thự."
Tuy nhiên, giữa bữa ăn, Sơ Tranh bỗng cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Nhìn lại món điểm tâm, cô nhận ra có chứa quả hạch – thứ mà nguyên chủ bị dị ứng. Chú Bạch thấy có điều không ổn nên kiểm tra và lập tức gọi người đưa Sơ Tranh đến bệnh viện.
Dù không ăn nhiều, nhưng tình trạng không nghiêm trọng lắm. Lần thứ hai vào bệnh viện, Sơ Tranh nghe tiếng xin lỗi từ chú Bạch vì sơ suất của ông. Cô dựa vào đầu giường, phán một cách lạnh nhạt: "Có phải chú muốn thử xem tôi có bị đánh tráo hay không?"
Chú Bạch hơi giật mình. Sơ Tranh tiếp tục: "Không cần thử, không có chuyện bị đánh tráo, chỉ là linh hồn đã đổi." Câu nói khiến chú Bạch phải chấp nhận tình hình mới và hỏi lý do tại sao cô lại thay đổi vậy.
"Cái chết sẽ không biến hóa một chút nào sao?" Sơ Tranh bình thản trả lời. Chú Bạch rời khỏi phòng với nhiều suy nghĩ trong đầu. Nếu cô không phải là Sơ Tranh trước đây, thì tại sao lại tự tin như vậy?
Chú Bạch báo cáo tình hình với chủ nhân của mình.
Sau đó, Sơ Tranh nhận được nhiệm vụ chính tuyến: "Mời trở thành hội viên cấp kim cương của hội sở 'Kim Sắc Dương Quang', thời hạn ba ngày." Sơ Tranh cảm thấy thú vị với thử thách này nhưng cũng nhận ra rằng nếu không phá sản, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp.
Trong biệt thự không có thiết bị điện tử nào, chỉ có TV có thể tiếp nhận tín hiệu. Sơ Tranh rời khỏi phòng và bắt đầu hỏi người giúp việc về điện thoại. Khi người giúp việc lưỡng lự và từ chối, Sơ Tranh quyết định dùng tiền để thuyết phục.
Dù người giúp việc tỏ ra do dự, nhưng khi đụng đến tiền, ánh mắt của cô ta dần lung lay. "Tống tiểu thư, ngài đừng làm khó tôi," người giúp việc cố gắng từ chối, nhưng Sơ Tranh không từ bỏ.
Sơ Tranh đưa cho cô ta một xấp tiền và lén lút hứa hẹn sẽ không nói với ai. Điều này khiến người giúp việc cảm thấy bối rối, nhưng sự cám dỗ của tiền bạc lại khiến cô ta chần chừ. Kế hoạch của Sơ Tranh bắt đầu hình thành khi chú Bạch không có mặt trong biệt thự, và giờ đây, người giúp việc sẵn sàng mạo hiểm vì tiền.
Sơ Tranh bị sa thải người giúp việc và cảm thấy không có quyền lực để giúp đỡ ai. Sau một tuần sống trong biệt thự, cô bắt đầu cảm nhận sự khác biệt về bản thân. Khi bị dị ứng với món ăn, chú Bạch đưa cô đến bệnh viện, nơi Sơ Tranh thẳng thắn bày tỏ sự thay đổi của mình. Sau đó, cô nhận nhiệm vụ mới và quyết tâm tìm cách sử dụng tiền bạc để thuyết phục người giúp việc giúp đỡ mình trong kế hoạch sắp tới.
Sơ Tranh tỉnh dậy trong bệnh viện sau khi cố gắng tự sát, cảm thấy lạc lõng khi trở về gia đình giàu có mà không được cha mẹ chú ý. Chú Bạch, quản gia, chăm sóc cô trong lúc chờ xuất viện, nhưng sự thật nghiệt ngã khiến cô phải đối mặt với quá khứ và những áp lực từ gia đình. Sự bình tĩnh của cô đáng ngạc nhiên khi chuẩn bị rời bệnh viện, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng về tương lai.