Dư lão phu nhân đã tự sát nhưng được cứu kịp thời. Thế nhưng, tinh thần của bà có vấn đề, nói năng lộn xộn và có dấu hiệu điên loạn.
Sơ Tranh lập tức khẳng định rằng mọi chuyện không liên quan đến cô; trước khi cô rời khỏi, bà vẫn rất bình thường. Dư Tẫn, với nụ cười nhạt, đáp lại rằng anh không hoài nghi cô. Tuy nhiên, anh lại gần hỏi: "Bảo Bảo, em có điều gì muốn nói với anh không?" Sơ Tranh nhìn lại anh và chợt nghĩ về những gì đã diễn ra giữa cô và Dư lão phu nhân, cũng như lý do bà lại có quyết định tuyệt vọng đó sau khi cô ra đi.
Sơ Tranh cho phép mình giải thích mọi chuyện với Dư Tẫn. Cô không nghĩ mình cần giấu diếm điều gì, bởi một người trưởng thành thật sự cần dũng cảm để chấp nhận sự thật. Sau khi lắng nghe, Dư Tẫn có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng anh không thể giấu nổi sự lạnh lùng trên gương mặt mình.
Dư Tẫn hỏi: "Có nghĩa là cha anh cũng đã tham gia vào chuyện này?" Trước đây, anh nghĩ rằng sự nghi ngờ của mọi người đến từ thân phận của anh, nhưng giờ nhận ra rằng, có thể đây là một âm mưu sâu xa hơn. Dư lão phu nhân đã nói điều đó với anh và người cuối cùng bà gặp là Dư lão gia. Dư Tẫn trầm tư một lúc, rồi bỗng cười lên, làm Sơ Tranh không khỏi lo lắng về tâm trạng của anh.
Cô cũng đã từng nghi ngờ sự điên rồ của Dư lão phu nhân. Ngay lần đầu gặp, sự giản dị của bà không hề phản ánh nội tâm đầy toan tính. Giờ đây, bà đã nói ra sự thật dù biết có thể phải trả giá. Bà dường như đã điên trước để bảo toàn mạng sống của mình.
Dư Tẫn ôm Sơ Tranh, rồi nhẹ nhàng hôn cô. Anh nói: "Bảo Bảo, nếu để Dư lão gia đi theo bà ta thì sao?" Sơ Tranh chỉ đáp ngắn gọn: "Tùy anh."
Dư Tẫn đột ngột đứng dậy, lấy lại vẻ nghiêm túc, rồi ra ngoài mà không giải thích nhiều. Sơ Tranh không thể nào hiểu nổi hành động của anh.
Khi đêm xuống, Dư Tẫn trở về, khung cảnh lạnh lẽo của anh khiến Sơ Tranh cảm thấy không thoải mái. Anh vào giường, ôm chặt cô và lẩm bẩm: "Bảo Bảo, đừng rời bỏ anh." Dù Sơ Tranh trấn an rằng cô sẽ ở bên anh, Dư Tẫn vẫn không yên lòng, mà bồn chồn suốt đêm.
Sáng hôm sau, Sơ Tranh tìm thấy mình có quầng thâm dưới mắt. Dù không hài lòng, nhưng cô vẫn tiếp tục rửa mặt trong khi Dư Tẫn cứ theo sau. Cuối cùng, anh giữ cô lại để cùng nhau dọn dẹp, nhưng cô một tay tát anh ra rồi nhanh chóng thoát khỏi phòng vệ sinh.
Khi xuống lầu, Sơ Tranh đeo kính râm, khiến cho quản gia Bạch sốt sắng. Dù có vẻ ngầu, nhưng Sơ Tranh không muốn bị ai hỏi nhiều. Dư Tẫn đề nghị đi hẹn hò, nhưng khi nhận ra chưa hoàn tất việc của mình, anh chỉ có thể nuối tiếc mà không thể từ chối.
Cảnh tượng thú vị này phản ánh những rắc rối mà Dư Tẫn đang phải đối mặt, nhưng cũng chính là động lực để anh tiến về phía trước, cùng Sơ Tranh vượt qua mọi thử thách.
Sau khi Dư lão phu nhân tự sát nhưng được cứu, tinh thần bà rối loạn khiến Sơ Tranh lo lắng. Dư Tẫn, khi lắng nghe lời giải thích của Sơ Tranh, bắt đầu nghi ngờ về âm mưu liên quan đến cha anh. Sau một cuộc trò chuyện căng thẳng, họ trở về bên nhau, nhưng nỗi lo lắng và sự bồn chồn vẫn hiện diện trong tâm trí Dư Tẫn. Cuộc sống hàng ngày trở nên rắc rối khi cả hai cố gắng tìm kiếm sự bình yên giữa những khó khăn đang đeo bám.
Dư lão phu nhân đối diện với Sơ Tranh, buộc phải thú nhận về sự thật đau lòng liên quan đến cái chết của Đại thiếu Dư gia, con trai bà. Bà ta đã giết con mình để bảo vệ vị trí trong gia đình, khiến Dư Tẫn vô tội phải chịu tội thay. Sự thật này càng trở nên phức tạp khi Dư lão phu nhân và Dư lão gia có những bí mật đen tối riêng. Cuối cùng, khi Dư Nguy tìm kiếm Dư lão gia, một tình huống bi thảm xảy ra, khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.