Sau khi bước vào, Sơ Tranh nhận ra tòa nhà này có thiết kế thông thoáng, các hành lang nối liền với nhau, khiến cô không biết Cảnh Lan đã đi đâu. Cô nhìn quanh nhưng không thấy ai thân quen.
Cô hỏi người đứng trong hành lang, nhưng người đó chỉ đưa ngón tay chạm vào nhau và đòi tiền. Sau khi đưa tiền, người đó chỉ hướng đi và Sơ Tranh theo chỉ dẫn lên cầu thang. Tòa nhà có hình dáng tròn, cầu thang ở giữa dẫn đến nhiều hướng khác nhau. Mặc dù có người qua lại, nhưng cô vẫn không thấy Cảnh Lan hay có dấu hiệu bất thường nào.
Khi cô đi đến một nửa cầu thang, bất ngờ có một vật rơi xuống đất kèm theo tiếng động lớn. Một người tử vong nằm sấp với máu chảy ra. Sơ Tranh ngẩng đầu lên và thấy Cảnh Lan đứng ở vị trí cao. Ánh mắt của họ gặp nhau trong giây lát, sau đó Cảnh Lan lập tức rời đi.
Sơ Tranh đuổi theo nhưng không thấy Cảnh Lan, cô nhanh chóng lựa chọn một con đường có khả năng cao nhất mà anh có thể đi. Cuối cùng, cô cũng thấy anh. Cảnh Lan không chạy, mà đi từ từ, ánh mắt thì ảm đạm như đang che giấu điều gì.
Tiếng bước chân của họ hòa quyện trong không gian tĩnh lặng. Cảnh Lan dừng lại và không hài lòng hỏi cô tại sao vẫn theo đuổi. Sơ Tranh dứt khoát nói anh là kẻ giết người. Anh không tỏ ra hoảng sợ mà chỉ bình thản, thậm chí còn vẻ không kiên nhẫn.
Cuộc trò chuyện giữa họ tiếp tục, Cảnh Lan cho biết anh không thiếu tiền và đơn giản nói rằng anh thích giết người. Sơ Tranh khuyên anh ngừng lại, nhưng anh phản ứng với thái độ như thể cô không có quyền can thiệp vào hành động của anh.
Sau đó, họ rời khỏi tòa nhà, điều này dẫn họ đến một quảng trường vắng vẻ. Tiếng xe cứu hỏa vang lên xa xa, Cảnh Lan bất ngờ dừng lại và cảnh báo Sơ Tranh không nên trêu chọc anh, vì điều đó không có lợi cho cô.
Ngày hôm sau, Sơ Tranh đọc tin tức và biết người chết là một tội phạm, đây là lần thứ bảy trong năm. Dù Cảnh Lan giết đúng người, nhưng anh cũng đang ở trong tình huống nguy hiểm.
Khi đến văn phòng để tìm Cảnh Lan, cô thấy nơi này bừa bộn, trong khi hôm qua đã được dọn sạch. Cảnh Lan đang ngồi trên sàn nhà, chăm chút cho một con robot. Mặc dù không nói chuyện, Sơ Tranh đã chọn ngồi xuống và quan sát anh.
Khi Cảnh Lan hỏi có chuyện gì, Sơ Tranh chỉ đơn giản nói rằng cô muốn học cùng anh. Anh không nói gì, tiếp tục làm việc cho đến khi có vẻ khó chịu và đá con robot đi. Sau đó, anh nằm xuống bàn ngủ.
Sơ Tranh thầm nghĩ đến việc học, nhưng Cảnh Lan lại nhấn mạnh rằng cô không nên quấy rầy anh mà tự tìm hiểu. Dù vậy, Cảnh Lan vẫn bắt đầu giảng bài về một sinh vật cổ đại, bọ tê giác. Giọng điệu của anh dần trở nên bình tĩnh hơn, nhưng khi giảng xong, anh cũng chỉ cho cô một số mẫu vật để tự tìm hiểu.
Cuối cùng, Sơ Tranh quyết định ra về nhưng nhấn mạnh nếu Cảnh Lan có ý định ra ngoài, hãy nói cho cô biết để cùng đi. Cảnh Lan thu mình lại và thở dài, với tâm trạng rõ ràng là không mấy thoải mái khi có người bên cạnh.
Sơ Tranh tìm Cảnh Lan trong tòa nhà thiết kế thông thoáng nhưng gặp khó khăn. Sau khi chứng kiến một cái chết thảm khốc, cô đuổi theo Cảnh Lan, người lạnh lùng thừa nhận sở thích giết người. Họ rời khỏi tòa nhà và Sơ Tranh đọc tin tức về tội phạm. Khi đến văn phòng, cô thấy Cảnh Lan đang chăm sóc robot và ngỏ ý muốn học cùng anh. Dù không hài lòng, Cảnh Lan bắt đầu giảng bài nhưng vẫn giữ khoảng cách khi cô quyết định ra về.
Sơ Tranh hỏi Ân nhị thiếu về tình trạng tinh thần lực của Cảnh Lan, nhưng được biết đây là một tổn thương vĩnh viễn. Ân nhị thiếu bộc bạch về nguyện vọng của Cảnh Lan, muốn trở thành Nguyên Soái tài ba nhất tinh hệ. Trong biệt thự nhà Ân, Văn Thanh gặp Tạ Uyển Uyển và ngay lập tức có sự chú ý đến Sơ Tranh. Cảnh Lan từ trên lầu nhảy xuống, kéo Sơ Tranh đi về trường, mặc dù có vẻ đã uống rượu. Tiếp đó, Cảnh Lan đột ngột rời khỏi xe và tiến vào một khu vực tồi tàn, khiến Sơ Tranh băn khoăn về mục đích của hắn.
Giết ngườitội phạmquảng trườngrobottội phạmGiết ngườiquảng trường