Đối mặt với cái tên này, hắn chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

"Bà nội Văn, cháu dẫn huynh đệ của cháu đến xem hội triển lãm cơ giáp ấy mà." Ân nhị thiếu, với thái độ lễ phép, đã đối diện với người thế hệ trước. Hắn sợ Văn lão phu nhân không biết ai là huynh đệ của mình, nên đã trọng thể giới thiệu.

Sơ Tranh trong lòng thầm nghĩ: "Ai là huynh đệ của mi!" Còn Văn lão phu nhân thì chỉ biết lặng lẽ cảm thán: "Cháu gái của tôi chơi với một thằng nhóc ăn chơi trác táng."

"Vậy các cháu xem đi, bà không quấy rầy nữa..." Văn lão phu nhân muốn nói điều gì với Sơ Tranh nhưng cuối cùng lại không mở miệng, chỉ biết cẩn thận rời đi.

Ân nhị thiếu bất mãn: "Huynh đệ, cô và bà già Văn gia này quen biết nhau à?" Sơ Tranh lạnh lùng liếc hắn: "Vừa rồi anh còn gọi người ta là bà nội Văn mà." Ân nhị thiếu bật cười: "Công phu diễn xuất phải không có trở ngại, không thể để người ta bắt được sai lầm công khai."

Sơ Tranh chỉ thở dài.

"Cô biết à."

"Cho là thế đi."

Văn lão phu nhân tìm Sơ Tranh để nói chuyện nhưng lại không có lý do cụ thể, không biết cô muốn làm gì. Liệu có muốn Sơ Tranh chủ động nói chuyện không? Ha ha! Làm sao có thể! Đại lão không cần sĩ diện sao?

"Người của Văn gia vẫn không nên trêu chọc vào, đều là một đám điên." Ân nhị thiếu lẩm bẩm: "Cô còn muốn xem chỗ nào..."

"Không xem." Sơ Tranh thẳng thừng đi ra ngoài hội triển lãm cơ giáp.

"Này? Vì sao chứ?" Ân nhị thiếu đuổi theo: "Cả ngày hôm nay tôi đều là của cô."

"Không cần." Ai cần mi chứ! Ta chỉ muốn thẻ người tốt của ta!

---

Văn lão phu nhân trở lại với tâm trạng không yên. Mẹ Văn đang dẫn Tạ Uyển Uyển đi xem một đài cơ giáp, thấy Văn lão phu nhân trở lại, có chút kỳ quái: "Mẹ, sao thế? Không phải mẹ đi nghỉ ngơi sao?"

Văn lão phu nhân hoàn hồn: "Không sao, xem xong chưa?"

"Uyển Uyển nói thích bộ này." Mẹ Văn chỉ vào một bộ cơ giáp màu trắng bạc. Văn lão phu nhân đáp qua loa, không biết có nghe hay không.

"Mẹ không thoải mái lắm, đi về trước đi." Mẹ Văn lập tức lo lắng hỏi bà rằng bà không thoải mái chỗ nào, có nghiêm trọng không.

Về đến nhà, Văn lão phu nhân liền tự giam mình trong phòng và khẩn cấp gọi Văn Thanh về. "Điều tra rõ ràng chưa? Cháu đã nói với cô bé kia chưa? Tướng mạo của con bé tuyệt đối không sai, bà nhìn thấy con bé, giống như nhìn thấy chú út của cháu."

"Bà nội, bà đã gặp Sơ Tranh rồi?"

"Gặp rồi, gặp rồi." Bà nắm lấy tay cháu trai lớn: "Rốt cuộc cháu đã nói với con bé chưa? Không được, bà phải đi đón cháu gái mình về!"

Văn Thanh: "..." Hắn muốn nói, nhưng người đó đang ở trong học viện Đế Quốc. Thẻ gặp khách của học viện chỉ mở được những khu vực đặc biệt, có nghĩa là bạn chỉ có thể gặp những người liên quan đến thẻ mình. Phạm vi hoạt động của Sơ Tranh là địa bàn của Cảnh Lan, Văn Thanh không thể lấy được thẻ gặp khách của Cảnh Lan.

Văn Thanh tốn nhiều công sức để trấn an Văn lão phu nhân. Văn lão phu nhân lại hỏi: "Giám định gen của Tạ Uyển Uyển có kết quả chưa?"

"Có rồi." Văn Thanh cho bà xem. Ba chữ to màu đỏ "KHÔNG TƯƠNG XỨNG" rất dễ thấy.

"Cô ta có mục đích gì? Cháu đã điều tra ra chưa? Khi nào bà có thể đón cháu gái của bà về!"

Văn lão phu nhân lúc này chỉ muốn đón cháu gái trở về, không muốn liên quan đến kẻ giả mạo nữa.

"Cháu đã điều tra, cô ta tỏ rõ là đang đợi bà, trước đó vài ngày cũng từng xuất hiện ở chỗ đó." Văn Thanh phân tích: "Trên người cô ta có thân phận chip vốn thuộc về em gái, cần phải làm rõ ràng, nếu không cho dù chúng ta đón em gái về, cũng có thể phát sinh sự cố khác."

Văn lão phu nhân im lặng, nhưng cũng biết Văn Thanh nói có lý.

"Vậy... cháu nghĩ cách làm giám định gen cho con bé luôn đi." Cuối cùng bà cũng mở miệng, nhấn mạnh.

"Cháu biết rồi bà nội."

Văn lão phu nhân đột nhiên đỏ mắt, bắt đầu nói lại những chuyện cũ: "Cháu nói năm đó tại sao chú út của cháu lại quật cường như vậy, bọn họ đã có đứa bé, bà còn có thể làm sao? Thế mà lại bỏ nhà ra đi! Hại mình, còn hại cả con..."

"..."

Chuyện của trưởng bối, Văn Thanh không tiện đánh giá. Sau khi nói chuyện với Văn lão phu nhân một hồi, hắn rời khỏi Văn gia.

"Cha."

Hắn gặp cha Văn ở cửa. Sắc mặt cha Văn có chút nặng nề: "Con biết người bên trong có quan hệ với Hạ gia không?"

"Nghe nói qua." Văn Thanh do dự một chút: "Quan hệ rất sâu sao?"

"Rất thân thiết với Hạ Diệp." Cha Văn nhíu mày: "Hạ gia và chúng ta từ trước đến nay không hợp, chuyện này..."

"Cha, ra ngoài trò chuyện đi."

Cha Văn nhìn vào bên trong một chút, không muốn đi vào.

"Mẹ con vẫn chưa biết gì cả, con sẽ tìm thời điểm nói cho bà ấy."

"Quên đi, với tính cách của mẹ con, đối với ai cũng tốt, mọi người nói gì cũng tin, nếu biết rồi, sợ không giữ được tâm sự."

"..." Dù những gì con trai nói là thật, nhưng cha Văn vẫn không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.

---

Ngày hôm sau.

Tiểu Cửu vẻ mặt cổ quái đẩy cửa ra: "Cô chủ?"

"Ừ."

Tiểu Cửu vào nhà, hơi do dự: "Vừa rồi có người tìm tôi, bảo tôi nghĩ cách để lấy một chút đồ của cô."

Sơ Tranh tắt hình chiếu 3D: "Ừ?"

"Hắn nói là người nhà cô, muốn làm giám định gen." Tiểu Cửu thuật lại từng lời: "Đối phương còn hứa sẽ cho tôi một khoản tiền, nhưng cô chủ đừng lo, tôi tuyệt đối không đồng ý."

Đi theo cô chủ, chưa bao giờ phải lo lắng chuyện này cả.

Sơ Tranh không có phản ứng gì: "Quen biết không?"

"Có chút ấn tượng, là khi mua được RN6 lúc trước, ở cổng phòng đấu giá, có một người đàn ông ngăn cô lại nói chuyện, họ Văn."

Văn Thanh.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, bảo Tiểu Cửu làm theo. Tiểu Cửu không hỏi thêm gì nhiều, chỉ làm theo ý của Sơ Tranh.

Hiện tại kỹ thuật giám định rất nhanh, cùng ngày Văn Thanh đã có kết quả. Trong dự kiến. Nhưng cầm được phần giám định, Sơ Tranh trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô không có cảm xúc gì về chuyện này, chỉ cùng Ân nhị thiếu chuẩn bị đi chụp Trụ Tuyệt.

"Tôi nghe nói, người nhìn chằm chằm Trụ Tuyệt không ít." Ân nhị thiếu như ăn trộm, hạ thấp giọng.

"Nơi này chỉ có hai chúng ta." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Nói lớn chút."

"..."

Ân nhị thiếu nhìn xung quanh một chút, thực tế chỉ có bọn họ ở đây.

"Tôi thấy không ít người dường như không có ý tốt, muốn mượn Trụ Tuyệt để áp đảo Cảnh Lan thêm một bước." Ân nhị thiếu lo lắng không yên, nhan sắc mỹ nam của hắn đã sầu đến mức gần như trọc đầu: "Tôi thực sự lo lắng Trụ Tuyệt sẽ trở thành cọng cỏ cuối cùng đè lên Cảnh Lan."

Trụ Tuyệt mạnh mẽ không? Có thể xếp vào top 5 trong cơ giáp, tất nhiên là lợi hại. Nhưng không phải ai cũng có thể điều khiển được. Điều kiện chính là tinh thần lực A+ trở lên, cùng với độ tương xứng tối thiểu là 85%, thiếu một trong hai cũng không được. Yêu cầu này mắc kẹt 90% người.

Tuy nhiên, hiện tại lại có rất nhiều người như vậy, mà đại đa số đều là những kẻ trước kia Cảnh Lan đã từng đắc tội. Những người này không phải đến bỏ đá xuống giếng, thì hắn không mang họ Ân nữa!

"Sợ cái gì." Đại lão Sơ Tranh đã dự tính trước: "Tôi có tiền."

Ân nhị thiếu đã làm phú nhị đại nhiều năm, cũng không dám nói ra câu này. Hắn chỉ yên lặng giơ ngón tay cái: "Thổ hào chính là trâu, đi, vào sân!"

Tóm tắt chương này:

Hội triển lãm cơ giáp diễn ra với sự xuất hiện của Ân nhị thiếu và Sơ Tranh. Trong khi Sơ Tranh cố tránh né những câu hỏi từ Văn lão phu nhân về mối quan hệ của họ, tình hình trở nên căng thẳng khi Văn lão phu nhân lo lắng về sự xuất hiện của một cô gái giả mạo. Văn Thanh phải đối mặt với những bí mật trong gia đình. Cuối cùng, Sơ Tranh nhận được thông tin về giám định gen nhờ Tiểu Cửu và chuẩn bị cho một cuộc chạm trán tại sân với Trụ Tuyệt, nơi đang thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tóm tắt chương trước:

Ân nhị thiếu tức giận khi thấy chiếc cơ giáp Trụ Tuyệt bị bỏ đi, cảm thấy Cảnh Lan không lo lắng về việc chiếc cơ giáp của mình bị bán. Mặc dù Cảnh Lan đã mất đi tinh thần lực và bị gia đình trục xuất, hắn vẫn thản nhiên chấp nhận thực tại. Ân nhị thiếu quyết định tham gia đấu giá để mua lại chiếc cơ giáp, trong khi Sơ Tranh dễ dàng bị cuốn vào những mối quan hệ phức tạp quanh Cảnh Lan và gia đình hắn.