"Chúng tôi có thể gặp vị cố chủ này một chút không?"

Nhiệm vụ này quá dễ dàng, với 50 cái tinh hạch, Cố Hòa không muốn từ bỏ. Tuy nhiên, cho dù có không gian, việc giết Zombie để lấy tinh hạch vẫn rất khó khăn đối với cô. Nhân viên tiếp tân nhìn về phía Sơ Tranh, và Cố Hòa theo ánh mắt đó để quan sát. Khi ánh mắt gặp nhau, biểu cảm của cô khẽ thay đổi. Nhiệm vụ này... Là cô phát?

Khâu Phong phản ứng trực tiếp hơn: "Lạc Sơ Tranh!" Cậu ta chạy tới trước mặt Sơ Tranh, tức giận nói: "Tốt lắm, vậy mà lại gặp cô ở đây, cô có biết cô hại chết bao nhiêu người của chúng tôi không?"

Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh: "Có quan hệ gì với tôi?"

Câu nói này khiến Khâu Phong nghẹn lại, cậu không thể tin rằng Sơ Tranh lại phủ nhận với lý lẽ sắc bén như vậy. Cậu nổi giận: "Không thể không có quan hệ gì với cô, không phải cô nhốt chúng tôi trên sân thượng à?"

Sơ Tranh lắc đầu: "Không phải, cậu đừng nói lung tung."

Khâu Phong cãi: "Chúng tôi đều trông thấy..."

"Cậu trông thấy cái gì?" Sơ Tranh hờ hững: "Trông thấy tôi tự dẫn Zombie tới đó à?" Điều này rõ ràng là điều họ không thấy.

Khâu Phong cứng cổ: "Cô xuất hiện ở đó..."

Sơ Tranh ngắt lời: "Tôi xuất hiện ở đó thì chính là tôi làm? Tôi không thể đi ngang qua? Ý cậu là con đường đó khắc tên cậu chắc?"

Khâu Phong cảm thấy ngột ngạt, bỗng gầm lên: "Ông đây biết chính là cô!"

"Cậu không có chứng cứ." Sơ Tranh thản nhiên, hai tay đút trong túi. Câu nói đó như chặn lời Khâu Phong.

Chính như Sơ Tranh nói, Khâu Phong không có chứng cứ, cậu không nhìn thấy Sơ Tranh đã làm gì, chỉ là thấy cô xuất hiện ở đó. Trong lòng cậu rõ ràng, việc này tuyệt đối là do cô gây ra.

"Khâu Phong." Cố Hòa tiến tới giữ chặt cậu ta: "Đừng ồn ào, đây là đại sảnh nhiệm vụ." Lúc này Khâu Phong mới hoàn hồn, thấy sự chú ý của những người bên ngoài đang dòm vào.

Nhiều người trong đại sảnh đang theo dõi tình hình. Cố Hòa khẽ nói với Khâu Phong vài câu. Khâu Phong trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Lạc Sơ Tranh, cô chờ đó cho tôi!"

Cố Hòa nhìn Sơ Tranh một chút rồi kéo Khâu Phong rời đi. Khi họ đã đi, đại sảnh khôi phục yên tĩnh, Sơ Tranh nhìn về phía màn hình điện tử, thấy nhiệm vụ kia đã có người nhận.

"Tôi không nghĩ tới, cô cũng dám hùng hồn phủ nhận như vậy." Quý Lâm cười, giọng điệu mang theo sự tò mò: "Cô không sợ bọn họ thật sự có chứng cứ à?"

"Có..." Sơ Tranh chỉ nói một chữ rồi im lặng, tiếp theo nói: "Sự kiện kia không phải tôi làm."

"Giang Như Sương đã nói là cô làm."

Sơ Tranh cảm thấy không thể chịu đựng nổi với việc Giang Như Sương lại đổ lỗi cho mình như vậy! Cô thầm mắng: "Cô ấy nói lung tung."

"Cô ta không giống như người biết nói dối, tiểu mặt đơ, chuyện này có gì đâu mà không thể thừa nhận, tôi sẽ không nói cho người khác đâu... Cô đừng đi nhanh như vậy mà."

Sơ Tranh kiên quyết không thừa nhận. Quý Lâm mặc kệ, hắn rời đi một mình, sau khi Sơ Tranh ép hắn giao chìa khóa của chiếc xe quý giá, cô cảm thấy yên tâm trở về.

Chuyện ở căn cứ có tên ngốc hươu bào, dùng 50 cái tinh hạch để tìm xa xỉ phẩm, khiến nhiều người ghen tỵ với người nhận được nhiệm vụ đó. Tìm chút xa xỉ phẩm để lấy 50 cái tinh hạch, thật là một vụ kiếm lợi lớn!

Ngày sau khi Quý Lâm đến đại sảnh nhiệm vụ, hắn thấy màn hình điện tử có một nhiệm vụ tìm kiếm manh mối của Trình Tả. Hắn nghiêng đầu nhìn Sơ Tranh: "Đó là cô phát?"

"Ừ."

Quý Lâm im lặng một lúc rồi hỏi: "Tại sao cô lại tích cực như vậy? Không phải cô có ý coi trọng tôi sao? Cô không ghen à?"

"Tìm được bạn trai anh mới có thể giết chết hắn, như vậy thì anh chính là của tôi." Sơ Tranh thẳng thắn, ngón tay đâm vào ngực hắn: "Của một mình tôi."

Quý Lâm: "..."

Nửa ngày sau Quý Lâm mới đáp: "Lòng ham chiếm hữu của ngài thật là mạnh." Hắn tự hỏi liệu đã hỏi qua ý kiến của người trong cuộc như hắn chưa?!

Rõ ràng ý kiến của hắn không quan trọng, Sơ Tranh căn bản không có ý định hỏi. Cô trực tiếp đem hắn nhập vào danh nghĩa của mình.

Khi Sơ Tranh lấy được xa xỉ phẩm thì cho vào một cái rương. Đối phương có thể cảm thấy rằng mười cái quá ít, vì thế đã sắp xếp cho cô một rương đầy châu báu.

"Bên trong có những món đồ chơi này, cô muốn làm gì?" Quý Lâm thắc mắc.

Sơ Tranh đẩy rương về phía hắn: "Tặng anh."

Quý Lâm: "..."

"Tiểu mặt đơ, nếu trước mạt thế, tôi sẽ nghĩ cô đang theo đuổi tôi, nhưng đây là mạt thế, tôi lấy những thứ này làm gì?"

"Ném Zombie chơi đi."

Quý Lâm chỉ biết câm nín.

Sơ Tranh cảm thấy mình và Cố Hòa nhất định phải có duyên phận. Đám người Cố Hòa lại tiến đến, khi đại sảnh đông đúc, Sơ Tranh và Quý Lâm không bị nhìn thấy.

Cố Hòa nhận một nhiệm vụ rồi dẫn người rời đi. Sơ Tranh, dựa vào số tinh hạch, hỏi nhân viên tiếp tân về nhiệm vụ của Cố Hòa.

"Đó là nhiệm vụ căn cứ phát, tìm kiếm một nhóm thiết bị."

"Còn có thể nhận không?"

"Có thể..."

"Vậy tôi nhận."

Nhân viên tiếp tân do dự: "Nhưng cần ít nhất ba người để tổ đội."

"Các người kỳ thị một người?"

Nhân viên tiếp tân khó khăn: "Như vậy có thể đảm bảo tỷ lệ sống sót cao hơn..."

Nhân viên tiếp tân tiếp tục giải thích về nguyên nhân tổ đội. Tóm lại là muốn tốt cho cô.

Sơ Tranh và Quý Lâm nhận nhiệm vụ, còn hỏi tên đội: "Tan hết ngàn vàng."

Nhân viên tiếp tân ngạc nhiên: "???"

Kết thúc quyển 6!

Tóm tắt chương này:

Cố Hòa và Khâu Phong tranh cãi về việc Sơ Tranh có liên quan đến cái chết của nhiều người do sự xuất hiện của cô khi các Zombie tấn công. Sơ Tranh bình tĩnh phủ nhận mối liên hệ, trong khi Khâu Phong không có chứng cứ cụ thể để đối chọi. Cô gặp Quý Lâm và sau khi tìm kiếm xa xỉ phẩm để đổi lấy tinh hạch, họ cùng nhận nhiệm vụ từ nhân viên tiếp tân, nhưng Sơ Tranh lại quyết định tự tổ đội, khiến mọi người bất ngờ.

Tóm tắt chương trước:

Trong căn cứ có nhiều người bán hàng, Sơ Tranh tìm kiếm xa xỉ phẩm. Khi vào đại sảnh nhiệm vụ, cô quyết định phát nhiệm vụ tìm xa xỉ phẩm với giá trị lớn. Sự kỳ lạ của yêu cầu này thu hút sự chú ý, khiến một số người phẫn nộ. Sơ Tranh từ chối cho những người khác nhận nhiệm vụ, khẳng định quyền của mình. Cuộc tranh cãi nổ ra, nhưng nhân viên tiếp tân chỉ có thể tuân theo yêu cầu của cô.