Sơ Tranh làm "đặc sứ", khiến cho bách tính e ngại, không dám chạm vào cô, vì cô trở về theo "mệnh lệnh". Quản gia Ngu nhanh chóng ra hiệu cho gã sai vặt bên cạnh đi thông báo về việc này, nhưng Sơ Tranh đã kéo gã lại và đề nghị cả hai cùng đi.
Quản gia Ngu cảm thấy sợ hãi khi nghe nói Sơ Tranh được Hà Thần phái về, và ông ta nhớ lại cảnh tượng cô bị chìm sông. Điều khiến ông lo lắng là liệu cô thật sự đã trở về từ chốn đó, và cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng ông.
Ngu phủ lớn, nhưng không thể đối đầu với Hà Thần. Trước đó, khi những "tế phẩm" không xuất hiện đúng hạn, Hà Thần đã tỏ ra rất giận dữ. Vì vậy, ngày rút thăm luôn phải diễn ra vào ngày cuối cùng; ai trúng thăm đều sẽ bị thay trang phục và đưa lên thuyền, không có cơ hội chạy trốn. Dân chúng đã thực sự cảnh giác với việc đối kháng lại Hà Thần, bởi nếu ai dám liều lĩnh làm điều đó, cả Hàn Giang Thành sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Khi bách tính ùn ùn kéo đến Ngu phủ, tin tức nhanh chóng được chuyển tới Ngu lão gia, người ngay lập tức dẫn theo các hạ nhân đến cổng. Thấy Sơ Tranh đứng giữa đám đông, sắc mặt ông ta thay đổi nhanh chóng, không thể nào hiểu nổi vì sao cô lại có mặt ở đây.
"Ngươi đây là...," Ngu lão gia hỏi, giọng đầy nghi ngờ. Ông không thể mà không lo lắng khi nghĩ đến số phận của những "tế phẩm" đã được hiến dân cho Hà Thần, không có ai biết được số phận thật sự của họ. Có người nói họ trở thành vợ của Hà Thần, sống hạnh phúc; nhưng cũng có người lại nói rằng họ đã không còn tồn tại.
Ông ta chưa kịp định thần lại, bách tính đã bắt đầu chất vấn: "Ngu lão gia, Ngu Liên không phải là người cô nương này, có phải không?" Ông ta bừng tỉnh và khẳng định rằng Sơ Tranh chính là Ngu Liên, con gái của ông. Ông không hiểu làm sao mà nàng ở đây, nhưng Sơ Tranh đã dọa ông bằng sự tự tin: "Hà Thần biết hết mọi chuyện rồi, Ngu lão gia, ngươi muốn nói gì nữa?"
Ngu lão gia thấy lòng mình nặng trĩu, không thể chấp nhận bản thân đang đứng giữa hai lựa chọn khó khăn. Dân chúng đã bắt đầu xô tới Ngu phủ, yêu cầu giao Ngu Liên ra. Ngu lão gia không thể từ bỏ con gái, nhưng cũng biết tình thế hiện tại đang rất bất lợi cho ông.
Bất ngờ, Ngu Liên bị kéo ra ngoài, cô ta hoảng loạn la hét, nhưng không ai có thể để ý đến giọng nói của cô. Bên ngoài, Ngu lão gia bật tiếng trách móc và yêu cầu người dân thả Ngu Liên, nhưng lại bị chặn lại. Dân chúng không còn nghe lời ông, chỉ muốn tìm sự công bằng.
Trong khi đó, Sơ Tranh đã chủ động đề xuất một cách thức để phân định rõ ràng danh tính: "Đến bờ sông xem ai mới là Ngu Liên chân chính." Dân chúng hoàn toàn đồng tình và quyết định đưa Ngu Liên đến bờ sông, nơi Hà Thần đang chờ đợi. Họ mặc một bộ trang phục cho Ngu Liên và trói cô lại để đảm bảo cô không thể chạy trốn.
Khi thuyền rời bến, bầu không khí trở nên căng thẳng, các dân chúng quỳ xuống đất cầu khẩn Hà Thần tha thứ. Tại thời điểm đó, Hà Thần đã xuất hiện, giọng nói của gã vang lên đầy uy lực: "Các ngươi dám lừa ta?" Sự tức giận của gã khiến cho những ngọn sóng nổi dậy, nhấn chìm những gì còn lại trong sự hỗn loạn.
Sơ Tranh trở thành đặc sứ của Hà Thần, khiến bách tính hoang mang. Quản gia Ngu lo sợ khi nhớ lại quá khứ u ám của cô. Khi dân chúng kéo đến Ngu phủ yêu cầu giao Ngu Liên, Ngu lão gia bị dồn vào tình thế khó xử. Sơ Tranh đề xuất một cách phân định danh tính bằng cách đưa Ngu Liên đến bờ sông. Khi thuyền xuất phát, bầu không khí căng thẳng, dân chúng cầu khẩn Hà Thần, nhưng sự xuất hiện của gã với giọng nói uy lực đã mang lại hỗn loạn cho mọi người.
Trong bối cảnh khó khăn tại Hàn Giang Thành, người dân lo lắng khi nghe tin Sơ Tranh, một cô gái trước đây được coi là tế phẩm, trở về. Họ nghi ngờ việc Ngu gia đã lừa gạt Hà Thần, và họ sợ rằng cơn giận dữ của Hà Thần sẽ ảnh hưởng đến cả cộng đồng. Sơ Tranh, không chỉ tìm cách khẳng định bản thân mà còn bịa đặt ra lý do cho sự trở về của mình, khiến mọi người xôn xao và nghi ngờ sự thật về thân phận của cô, từ đó làm dấy lên cuộc tranh cãi gay gắt trong dân chúng về việc Ngu gia có thể phải đối mặt với sự trừng phạt của Hà Thần.