Tâm trạng của Tuyên Ảnh rất phức tạp. Hắn đã trở thành hình dạng như bây giờ do những người trong Thần giới gây ra, và từ đó hắn luôn tìm cách trở về Thần giới để hỏi họ vì sao lại làm như vậy với mình. Nhưng giờ đây, hắn bỗng nghe tin rằng có lẽ Thần giới đã không còn tồn tại. Vậy những năm tháng hắn tìm kiếm Thông Thiên Thần Điện để trở về Thần giới có còn ý nghĩa gì không? Hắn cảm thấy như mình bỗng trở thành một trò cười.
Sơ Tranh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tuyên Ảnh: "Bất kể thế nào, ta đều ở đây." Nghe vậy, Tuyên Ảnh bất ngờ. Những cảm xúc chìm sâu trong lòng hắn dường như lắng dịu lại từ câu nói ấy.
Hai tháng trước, Hàn Giang Thành bất ngờ bị lũ lụt nhấn chìm. Nhưng lũ lụt rất nhanh đã rút đi, và ngay cả những cô nương mà nhiều người coi như "tế phẩm" trong những năm qua cũng trở lại Hàn Giang Thành. Hà Thần xuất hiện cùng lúc với những cô nương này, nói rằng gã muốn có họ chỉ vì dưới đáy nước quá tịch mịch và muốn có chút náo nhiệt hơn.
Rõ ràng, các cô nương rất tán đồng ý kiến của Hà Thần. Họ không chỉ sống vui vẻ dưới nước mà còn giữ được vẻ đẹp vĩnh hằng. Những cô gái mất tích suốt mười mấy năm trở về, vẫn mang dáng vẻ của mười mấy năm trước. Dân chúng Hàn Giang Thành vừa vui mừng lại vừa sợ hãi khi thấy những người tưởng đã chết trở về.
Hà Thần dường như có ý định xoa dịu bầu không khí này, chủ động sửa chữa lại những ngôi nhà bị lũ lụt phá hủy và tiêu diệt những con yêu làm loạn. Mặc dù dân chúng vẫn e ngại Hà Thần, nhưng sự e ngại cũng kèm theo vài phần tôn trọng. Trong hai tháng ngắn ngủi, Hà Thần đã làm nhiều việc tốt để dân chúng tin phục và kính trọng gã. Giờ đây, ở Hàn Giang Thành không ai không khen ngợi Hà Thần đại nhân.
Ngu Liên giờ là người gần gũi bên cạnh Hà Thần, và khi Hà Thần không có mặt, cô ta nắm quyền quản lý toàn bộ. Từ khi có Ngu Phủ, mọi chuyện càng trở nên thuận lợi.
Sơ Tranh đã sắp xếp ổn thỏa cho Tuyên Ảnh trước khi ra ngoài Hàn Giang Thành, và bất ngờ gặp Lang Sa cũng đang đi dạo. Lang Sa xem ra có chút chật vật, giống như một gã ăn mày. Y mừng rỡ chạy tới: "Sơ Tranh cô nương! Lần trước ở bờ sông, cô chẳng thấy tăm hơi, giờ cô không sao là quá tốt rồi."
Sơ Tranh chỉ lạnh nhạt đáp lại. Trong hai tháng qua, Lang Sa phải sống rất khổ cực, không thể thuyết phục dân chúng đừng bị lừa bởi Hà Thần, vì họ không chỉ không tin mà còn đi báo với gã. Nếu không phải y chạy nhanh, hiện giờ có lẽ đã trở thành thức ăn cho cá.
"Con cá chạch này trước đều sống dưới nước, sao giờ bỗng nhiên lại vào thành quậy phá?" Lang Sa thắc mắc. Y cảm thấy điều này chắc chắn không phải chuyện tốt. Y không rõ điều kỳ quái ở đây, nhưng mỗi lần vào thành, bất kể mặc gì, y cũng dễ dàng bị phát hiện. Giờ đây y đã sa sút đến mức phải giả làm ăn mày.
Trong lúc chuẩn bị vào thành, y gặp Sơ Tranh. Mặc dù không hiểu tại sao cô lại tự tin như vậy, Lang Sa vẫn không dám đi theo, và đứng lại bên ngoài.
Dân chúng Hàn Giang Thành nhìn thấy Sơ Tranh đều nhận ra ngay lập tức, mặc dù hai tháng không gặp, họ vẫn không quên được cô. "Nàng... Nàng trở về rồi?!" Họ nói với nhau, vội vã đi báo cho Hà Thần đại nhân.
Bị họ tránh như tránh rắn rết, Sơ Tranh dừng chân trước một cửa hàng và mua sắm thật nhiều đồ vật, trong khi chủ cửa hàng chỉ biết im lặng. Cô trở về có ý nghĩa gì? Có phải chỉ để tiêu tiền không?
Sau khi dạo phố, Sơ Tranh trở lại tiệm thuốc mà trước đây cô đã sống. Tại đây, tiệm thuốc đã được Hà Thần sử dụng pháp thuật để sửa chữa, trở nên quá lộn xộn. Tuy nhiên, cửa tiệm vẫn mở, với âm thanh của người bên trong.
Cô đẩy rèm bước vào, bên trong có không ít bệnh nhân và đại phu bốc thuốc. Khi Sơ Tranh bước vào, không gian lập tức trở nên im lặng. "Các ngươi là ai?" Sơ Tranh lạnh lùng nhìn họ. Bệnh nhân không tự chủ được mà run lên.
Họ đều biết "tiếng xấu" của Sơ Tranh và đã từng chứng kiến. "Nàng... sao nàng lại trở lại? Không phải Hà Thần đã bắt nàng sao?"
Vào lúc đó, một người từ hậu viện bước ra, nhận ra Sơ Tranh và lập tức cảnh giác: "Sơ Tranh, sao ngươi lại ở đây?" Đó là nha hoàn của Ngu Liên.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Đây là tiệm thuốc của ta, ngươi bảo xem sao ta lại ở đây." Nha hoàn khó chịu nhưng không thể nói gì, cô ta tuyên bố rằng tiệm thuốc này giờ thuộc về Ngu phủ, phục vụ miễn phí cho dân chúng.
Sơ Tranh lạnh lùng đáp lại: "Ngu phủ lợi hại như vậy à?" Có phải cướp bóc cũng cần có lý lẽ mạnh mẽ như thế không?
Ngu Liên sau đó xuất hiện, mang dáng vẻ kiêu sa trong bộ váy đỏ. Cô ta bước vào tiệm thuốc, khinh khỉnh nhìn Sơ Tranh: "Ngươi còn dám trở về, lá gan cũng không nhỏ."
Sơ Tranh chỉ đơn giản đáp lại: "Còn tốt." Ngu Liên nhíu mày, gương mặt hiện rõ sát khí: "Chắc ngươi không nghĩ đến ta vẫn sống chứ?"
Như vậy, cuộc đối đầu giữa Sơ Tranh và Ngu Liên đã bắt đầu, hứa hẹn sẽ còn nhiều xung đột và mâu thuẫn xảy ra trong những tình huống tiếp theo.
Tuyên Ảnh đang trong tình trạng tâm lý phức tạp khi nghe tin Thần giới có thể không còn tồn tại. Sơ Tranh an ủi hắn, trong khi Hà Thần xuất hiện sau cơn lũ, gây ra sự hoang mang trong dân chúng khi mang những cô nương đã mất tích trở về. Dân chúng Hàn Giang Thành dần dần tin phục và kính trọng Hà Thần. Sơ Tranh trở về và lập tức gặp phải sự chú ý của mọi người, nhưng sự trở lại của cô cũng dẫn đến xung đột với Ngu Liên, tạo nên một cuộc đối đầu căng thẳng.
Một không khí nặng nề bao trùm khi những nhân vật đứng trên Tru Tiên Đài đối mặt với sự sụp đổ của Thần giới. Tin tức về việc Thông Thiên Thần Điện đã được hạ xuống khiến họ lo sợ và nghiêm trọng hơn. Hình ảnh biến đổi cho thấy sự tan vỡ của các thế giới, trong khi Sơ Tranh tự hỏi về vai trò của mình. Sau khi trải qua những biến cố, cô và Tuyên Ảnh cùng Cẩm Lý phát hiện Hàn Giang Thành đã chìm trong nước. Sự hủy diệt của Thần giới để lại nhiều câu hỏi cho họ về tương lai và mục tiêu tiếp theo.