Ánh mắt của Ngu lão gia đảo quanh bốn phía, sự oán hận hiện rõ trên gương mặt mỗi người. Ông ta nhanh chóng ngất xỉu, khiến cho hạ nhân của Ngu phủ bối rối, không biết có nên khiêng ông đi hay không. Thực tế, họ cũng không muốn bị liên lụy. Cuối cùng, họ quyết định không quan tâm đến Ngu lão gia và bỏ mặc ông nằm đó.
Sơ Tranh trở về cửa tiệm với một chậu trong tay. Những người đã gây sự trước đó lập tức nhận ra rằng họ đang trong tình huống khó khăn và vội vã lên tiếng: "Sơ Tranh cô nương, chúng ta biết sai rồi, trước đây chúng ta không hiểu rõ chân tướng..." Thái độ của họ trở nên thành khẩn, như thể chính họ không phải là những người đã lớn tiếng chửi bới trước đó.
Sơ Tranh mím môi, lạnh lùng từ chối: "Không được." Họ không thể kết luận một vấn đề mà không hiểu rõ sự thật. Khi chân tướng đã được làm rõ, những tổn thương đã xảy ra không thể được xóa bỏ chỉ bằng những lời xin lỗi.
Sơ Tranh đã tiết lộ chân tướng của Hà Thần và bắt giữ hắn, khiến dân chúng thở phào nhẹ nhõm. Họ vừa sợ hãi vừa kính ngưỡng Hà Thần, một nhân vật mà họ không thể thoát khỏi sự kiểm soát. Giờ đây, với sự giam cầm của Hà Thần, họ không còn phải chịu áp bức.
Sơ Tranh nhận được một ít thẻ cảm ơn từ dân chúng, nhưng số lượng không nhiều. Hoạt động này tiêu tốn không ít tiền bạc, vì dược liệu trong tiệm của cô không đủ, buộc cô phải ra ngoài mua. Thực sự mà nói, cô đang trên bờ vực phá sản.
Nhiều người đã nói về Ngu lão gia, rằng ông đang chịu đựng những đau đớn, giờ đây thân hình ông gầy gò chỉ còn lại lớp da bọc xương. Ông ta đã phái người đến cửa tiệm nhiều lần kêu gọi Sơ Tranh giúp đỡ, nhưng cô đều từ chối. Ngu lão gia kiên quyết không từ bỏ, bỏ ra nhiều tiền để tìm người trộm dược liệu, nhưng nhóm cướp này không thể vào cửa tiệm.
Khi bụng họ ngày một lớn, nỗi sợ hãi lan tỏa trong số họ. Họ chỉ có thể chửi rủa Sơ Tranh như Ngu lão gia, nhưng không biết làm gì khác.
Trong khi đó, nhân vật chính - Sơ Tranh - đang cùng Hà Thần và Tuyên Ảnh đi xuống đáy nước. Khi cô lặn xuống, một cung điện hiện ra, bao trọn lấy cô và Tuyên Ảnh, đi lại trong nước như thể họ đang đi trên mặt đất. Hà Thần dẫn đường, ban đầu nghĩ rằng có thể trốn thoát, nhưng đến đáy nước, hắn hiểu rằng mình thật ngây thơ.
"Chính là... Nơi này." Hà Thần chỉ vào một hang động của dòng sông. Bên trong tối tăm, không thể nhìn thấy rõ ràng. Theo lời Hà Thần, hắn chỉ là một con cá chạch đã tu luyện thành hình, từng tình cờ nhặt được một "thi thể". Sức mạnh của hắn cũng đến từ thi thể đó.
Vào trong hang, họ tìm thấy một sơn động dưới đáy sông, nơi có một vỏ sò lớn và bên trong là một nữ tử xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, làm sáng bừng cả không gian quanh đó. "Chính... Chính là nàng." Hà Thần chỉ vào nàng.
Nữ tử cực kỳ xinh đẹp, kiểu sắc đẹp này khiến người ta khó quên. Nàng nằm đó mà không có hô hấp, chỉ như một thi thể được bảo quản. Khi Tuyên Ảnh nhìn thấy nàng, vẻ mặt hắn trở nên khác thường.
"Sơ Tranh?" Hắn có vẻ lạc thần. Sơ Tranh vẫy tay trước mặt hắn: "Chàng đang nhìn gì thế?"
"Không có gì..." Tuyên Ảnh lắp bắp, đổi giọng: "Ta chỉ cảm thấy nàng có chút quen thuộc." Hắn bỗng dưng có cảm giác từng gặp nàng ở đâu đó.
Sơ Tranh hỏi: "Quen thuộc chỗ nào?" Cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng một phàm nhân như cô làm sao lại quen với một cô gái như vậy được?
Ký ức của Tuyên Ảnh như bị kẹt lại, không thể nào nhớ ra.
Cung điện đột ngột xuất hiện, quay tròn hai vòng rồi treo lơ lửng ngay trên nữ tử ấy. "Ta không!" Sơ Tranh bất ngờ phản đối, nhìn về phía cung điện.
"Cung điện này muốn ta sờ nàng." Sơ Tranh tức giận. Hắn đích thị là một kẻ biến thái! Cô không thể làm gì như vậy, dù cho ánh sáng từ nàng có đẹp đến thế nào.
Thông Thiên Thần Điện thúc giục, khiến Sơ Tranh càng thêm khó chịu. Tuyên Ảnh phân tích: "Có lẽ nó muốn bảo nàng thử xem?"
"Chàng bảo ta đi sờ người khác?!" Sơ Tranh không thể tin được.
Tuyên Ảnh sững sờ, thì thầm: "Nàng... Là cô nương mà."
"Ta không!" Sơ Tranh khẳng định, rồi bổ sung: "Ta chỉ sờ chàng thôi."
Cung điện không ngừng thúc giục, Sơ Tranh thấy mệt mỏi và cố gắng kéo Tuyên Ảnh rời đi. Nhưng dòng nước trong hang bắt đầu chuyển động rồi hình thành một cơn xoáy khiến cô không thể thoát ra.
Sơ Tranh cảm thấy bực bội, nhưng cuối cùng buộc phải đồng ý sờ y phục của thi thể. Khi cô làm vậy, nàng nằm bên trong vỏ sò ngay lập tức thu hút sự chú ý, khiến cho cung điện có một khoảnh khắc im lặng.
Cuối cùng, Sơ Tranh thở phì phò, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng tuân thủ yêu cầu của cung điện, và mọi thứ xung quanh trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Ngu lão gia bất tỉnh trong sự oán giận của mọi người. Sơ Tranh từ chối tha thứ cho những kẻ đã xúc phạm mình, trong khi dân chúng thở phào khi Hà Thần bị bắt giữ. Đang lúc làm việc, Sơ Tranh và Tuyên Ảnh lặn xuống đáy sông tìm kiếm sự thật, phát hiện một thi thể xinh đẹp trong vỏ sò. Cung điện xuất hiện, thúc giục Sơ Tranh, khiến cô bối rối và khó chịu khi phải đối mặt với yêu cầu của nó. Cuối cùng, cô miễn cưỡng thực hiện động thái mà cung điện mong muốn.
Ngu lão gia tuyệt vọng nhờ Sơ Tranh chữa trị khi ông ta bị bệnh lạ. Sơ Tranh lạnh lùng chỉ có thể dẫn họ đến Hà Thần, một sinh vật kỳ lạ. Khi Hà Thần xuất hiện, nó bị nghi ngờ là một con cá chạch bình thường, nhưng thực chất là một thực thể thần bí. Trong quá trình vạch trần sự thật, người dân phản ứng mạnh mẽ, nhận ra những ‘tế phẩm’ đã mất tích thực sự đã chết. Sơ Tranh chỉ ra rằng trách nhiệm không thuộc về cô mà là do Hà Thần gây ra, dẫn đến sự phẫn nộ của đám đông đối với gã.