Tuyên Ảnh tiếp nhận thông tin từ Sơ Tranh trong một khoảnh khắc, những hình ảnh lộn xộn không ngừng lướt qua đầu óc hắn. Hắn nhớ lại những gì liên quan đến thần Mộc, rằng bản thân không bị ràng buộc bởi pháp tắc thiên địa và rằng chỉ có hắn mới có thể giúp Thần Điện tránh khỏi những sự hạn chế này.

Ký ức, những mảnh ghép từng bị quên lãng, giờ đây trở lại rõ ràng. Hắn đã từng là thần Mộc, một thực thể đặc biệt xuất hiện từ khi trời đất hình thành. Thần tộc mong muốn hắn hòa nhập vào Thông Thiên Thần Điện để bảo đảm rằng nơi này không bị phát hiện, nhưng không ai hỏi ý kiến hắn. Giống như Bạch Long, không ai hỏi han ý kiến của hắn.

Những hy sinh mà họ nói là cần thiết thực ra chỉ là quyết định đơn phương, và Tuyên Ảnh không chỉ là một vật thể vô tri; hắn có ý thức và là một cá thể độc lập. Nếu họ tôn trọng hắn, có thể hắn sẽ đồng ý trong một số điều kiện. Nhưng họ đã không làm vậy, và hắn cảm thấy bị phản bội.

Khi Tuyên Ảnh trở lại hiện tại sau dòng suy nghĩ, hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc của Sơ Tranh. Hắn gật đầu xác nhận rằng đã nhớ lại một số điều, nhưng những gì hắn nhớ lại cũng không quan trọng nữa, vì Thần giới đã mất. Hận thù kéo dài chỉ là mong muốn đơn phương, và Thần giới đã tiêu tan từ khi Thông Thiên Thần Điện hạ giới.

Sơ Tranh nắm chặt tay hắn, nhưng Tuyên Ảnh khẳng định rằng hắn không sao. Hắn tự nhủ rằng giờ đây hắn đã có Sơ Tranh bên cạnh. Hai người trao đổi ánh mắt, tạo nên một bầu không khí ấm áp giữa không gian tăm tối.

Tuyên Ảnh suy nghĩ về vấn đề liên quan đến cơ thể của Sơ Tranh, nơi được cho là có xương độc. Hắn hy vọng rằng khi cô trở lại thân thể của mình, xương độc có thể biến mất. Sơ Tranh lo ngại điều ngược lại, cho rằng đó là một vấn đề nghiêm trọng với Thần.

Khi Sơ Tranh cương quyết không muốn trở lại thân thể của mình, Tuyên Ảnh nhanh chóng kéo cô đi, không muốn cô phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề. Khi rời khỏi sơn động, Tuyên Ảnh nhận ra Sơ Tranh đang tức giận về việc hắn nhắc đến cơ thể cũ của cô. Hắn đã cố gắng làm rõ rằng người mà hắn thích chắc chắn là cô, không phải ai khác.

Sơ Tranh dường như hài lòng với câu trả lời của Tuyên Ảnh, và khi cô nói rằng hắn phải mãi mãi thích cô, hắn nhẹ nhàng đồng ý. Điều này khiến Sơ Tranh cảm thấy vui vẻ hơn.

Sau đó, họ rời khỏi cung điện mà không gặp trở ngại nào. Tuyên Ảnh nhắc đến việc xử lý một tồn tại mà họ gặp phải, đó là Hà Thần. Sơ Tranh quyết định sẽ không tiêu diệt nó mà thay vào đó sẽ nhốt Hà Thần vào một cái ao nước mà cô tạo ra, với hy vọng xua đi vận rủi cho người dân.

Dân chúng Hàn Giang Thành đối với Sơ Tranh có chút mâu thuẫn. Họ biết ơn vì bà đã cứu họ nhưng cũng cảm thấy lo lắng, vì vậy ngoài tiệm của cô không có ai dám lại gần. Điều kiện xung quanh đã trở nên thoải mái hơn, không còn ai sợ hãi khi thấy cô đi trên đường.

Khi đi ngang qua Ngu phủ, nơi đã bị bỏ hoang sau cái chết thê lương của Ngu lão gia, Sơ Tranh cảm thấy không hay ho gì khi nhìn thấy cảnh giác này. Ngu phủ đã bị dân chúng rời bỏ từ lâu, không ai tìm kiếm để chỉ trích hành động đó.

Trong lúc quay về tiệm thuốc, Lang Sa – một trong những người quen biết cô – đã đến và ngại ngùng khi hỏi về những món đồ mà cô mua. Lang Sa có ý định rời đi để đến nơi khác, nơi còn nhiều người cần y hơn. Sơ Tranh chúc y lên đường bình an, mặc dù cô ấy có vẻ lạnh nhạt thì câu nói ấy vẫn mang ý nghĩa tích cực.

Cuối cùng, Lang Sa rời khỏi tiệm với cái nhìn cuối cùng đầy nhẹ nhàng trước khi bước ra ngoài.

Tóm tắt:

Tuyên Ảnh nhớ lại ký ức về vai trò của mình như thần Mộc và cảm thấy bị phản bội khi những quyết định liên quan đến hắn không được tôn trọng. Khoảnh khắc gặp Sơ Tranh tạo ra cảm giác ấm áp giữa những lo lắng về cơ thể của cô. Họ cùng nhau rời khỏi cung điện, quyết định đối phó với Hà Thần bằng cách giam cầm nó. Sơ Tranh nhận ra dân chúng Hàn Giang Thành có thái độ mâu thuẫn với mình. Cuối cùng, Lang Sa đến tiệm thuốc để chào tạm biệt, mang theo cảm xúc nhẹ nhàng trước khi rời đi.