Thư Tuyển nhíu mày: "Cô giúp thế nào?"
"Chuyện này anh không cần quan tâm, đây là chuyện của tôi."
Thư Tuyển trầm mặc vài giây: "Cô biết thứ trong tôi là gì không?"
Sơ Tranh lạnh lùng đáp: "Tôi không cần biết."
"Cô không biết…" Thư Tuyển hít sâu một hơi: "Cô không biết mà cũng dám nói thế, cô có biết cô có thể vì vậy mà mất mạng không?"
"Sáng hôm nay anh hỏi tôi có thời gian không, anh muốn dẫn tôi tới đây đúng không?"
Sơ Tranh đột nhiên nói sang chuyện khác, đánh cho Thư Tuyển không kịp xử trí. Nhưng hắn cũng không phủ nhận.
"Đúng, cô cũng biết bên ngoài có người theo dõi tôi, tôi muốn vứt bỏ bọn họ mà thôi." Thư Tuyển giải thích: "Tôi chỉ muốn dẫn cô đến đây, để cô đợi ở bên ngoài, chuyện sau đó sẽ không liên lụy đến cô."
Đối với hắn mà nói, Sơ Tranh chính là một người xa lạ có mưu đồ khác. Hắn làm như thế cũng không có gì không đúng. Nếu có thể thăm dò cô, lại có thể đánh yểm trợ cho mình, thì vì sao không thể được?
Chỉ là hắn không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ từ chối. Cho nên hắn cũng không tiếp tục hỏi lại.
Nhưng mà người lúc trước nói với hắn muốn viết kiểm điểm… buổi tối lại xuất hiện trước mặt hắn. Đây là trùng hợp? Hay là dự mưu? Thư Tuyển không biết. Hắn hoàn toàn không cách nào phân biệt ra được những thứ này từ cô gái này.
"Vậy anh còn lo lắng cho tôi có thể mất mạng hay không làm gì." Sơ Tranh nói. "Ta chết mi cũng không nhất định sẽ lo lắng."
Thư Tuyển quay đầu nhìn cô, cô gái ngồi trên ghế sofa, dáng người lẻ loi đơn bạc. Con ngươi không chút gợn sóng, lẳng lặng nhìn ly pha lê trên bàn. Đáy lòng Thư Tuyển không khỏi bị đâm một chút, cảm giác khó chịu nổi lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hắn đang khó chịu cái gì?
Thư Tuyển thở ra một hơi, nắm chặt tay lại: "Tôi cũng không có ý định để cô liên luỵ vào."
Hắn chỉ muốn để cô đợi ở bên ngoài, chờ hắn giải quyết xong là có thể rời đi. Đương nhiên nếu như cô cũng là người bên kia… vậy thì phải nói sang hướng khác.
"Không quan trọng." Sơ Tranh mở tay ra: "Có muốn tôi giúp anh một tay không?"
Thư Tuyển nhìn chằm chằm Sơ Tranh, thấy bộ dáng cô thật sự như không quan tâm. Hắn không có gì để giải thích, hắn cần đảm bảo cho an toàn của mình trước…
"Cô nhất định muốn xen vào chuyện này?"
"Thư Tuyển, từ ngày anh nhìn thấy tôi, thì đã định sẵn là anh và tôi sẽ dây dưa không rõ." Cô nói một cách tự tin.
Thư Tuyển ngước mắt nhìn cô. Ánh mắt hai người im ắng đối đầu. Nhưng Thư Tuyển không nhìn thấu được cô gái đối diện. Nét mặt của cô vĩnh viễn lãnh đạm, ngay cả đôi mắt cũng lạnh, không có nửa phần cảm xúc phát ra ngoài.
Thư Tuyển bỗng nhiên có một ý nghĩ hoang đường: Cô hướng đến mình. Không phải đồ trên người hắn, cũng không phải thứ hắn nắm giữ, mà chính là bản thân hắn.
Dưới sự "uy hiếp" của Sơ Tranh, Thư Tuyển không có cơ hội lựa chọn. Hai người đã "hữu hảo" đạt thành hiệp nghị. Thư Tuyển đồng ý để Sơ Tranh giúp đỡ, Sơ Tranh thả hắn rời đi.
Nhưng để đối phương hợp tác, Thư Tuyển không thể vô duyên vô cớ mất tích. Sơ Tranh dẫn Thư Tuyển rời phòng, Giả tổng đứng bên ngoài, vẫn đang đợi.
Giả tổng tò mò nhìn vào bên trong: "Nhan tiểu thư, trong này…"
"Báo cảnh sát đi." Sơ Tranh đáp.
Giả tổng gãi đầu: "Vậy tôi nói gì đây?"
Thư Tuyển chậm rãi phun ra bốn chữ: "Tội phạm truy nã."
Giả tổng: "!!!" Chuyện lớn như vậy?
Sơ Tranh giao nhiệm vụ này cho Giả tổng, cô dẫn Thư Tuyển rời đi. Khi ra ngoài, Sơ Tranh nhìn thấy người giám thị Thư Tuyển ở gần đó.
"Những người này và đám bắp tay Kỳ Lân không phải một đám?"
Thư Tuyển có chút ngạc nhiên. "Bắp tay Kỳ Lân là cái gì?"
Cuối cùng, Thư Tuyển nhận ra cô nói là những người xăm hoa văn Hỏa Kỳ Lân.
"Không phải… Không phải."
"Ồ."
Lòng bàn tay Thư Tuyển đột nhiên bị người ta tóm lấy, cô dùng lực, Thư Tuyển không giãy ra được. "Anh không muốn bọn họ biết anh làm gì ở bên trong đúng không, cho nên đừng giãy dụa."
Giọng nói không nặng không nhẹ của Sơ Tranh rơi vào tai Thư Tuyển. Lực đạo giằng co trên tay chậm chạp triệt tiêu, cô giống như hài lòng chiếm lấy tay hắn.
Đáy lòng Thư Tuyển hơi ngứa ngáy. Hắn nhìn qua vị trí người giám thị, không biết là vô tình hay cố ý, từ từ thu ngón tay lại, nắm chặt tay cô.
Sơ Tranh ngăn một chiếc xe, cùng Thư Tuyển lên xe. Người đàn ông giám thị bên kia lập tức báo cáo với người khác: "Thư Tuyển đi chung với một cô gái…"
Xe chạy một đoạn đường, Thư Tuyển ra hiệu Sơ Tranh. "Buông ra."
Sơ Tranh ném tay Thư Tuyển ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi về đến nơi, Sơ Tranh nói: "Anh liệt kê một danh sách cho tôi."
Vài giây sau, Thư Tuyển mới phản ứng được. Danh sách người mua, thứ hắn muốn bán, không phải ai cũng có thể mua được. Trong lòng hắn có một phần danh sách.
Nhưng mà… cô rất hiểu biết nha!
Thư Tuyển đè xuống nghi hoặc: "Ừ, sáng mai cho cô."
Khi lên lầu, Sơ Tranh mới chậm rãi nói: "Anh sẽ không chạy chứ?"
"Không," Thư Tuyển đáp. "Tôi đã đồng ý với cô, sẽ không nuốt lời."
"Vậy tốt rồi, anh chạy tôi rất phiền phức." Giọng nói Sơ Tranh lạnh lùng.
Sơ Tranh về đến nhà, cha Nhan mẹ Nhan đã ngủ. Cô thả nhẹ âm thanh về phòng, rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Sơ Tranh thấy Thư Tuyển ở tiệm ăn sáng, Thư Tuyển đưa tờ giấy đã xếp gọn.
"Danh sách."
Sơ Tranh ném vào túi sách, gọi ông chủ đến chọn đồ ăn sáng.
"Cô không xem à?" Thư Tuyển hỏi.
"Xem cũng không biết," Sơ Tranh đáp.
"..." Thư Tuyển đại khái muốn cười, nhưng không nói ra: "Cô cũng không nhận ra, làm sao liên hệ với bọn họ?"
"Có tiền thì làm được."
Thư Tuyển nhận ra, đồng thời không khỏi mỉm cười trước sự tự tin của Sơ Tranh.
Trong cuộc trò chuyện căng thẳng, Sơ Tranh từ chối sự giúp đỡ của Thư Tuyển, khiến hắn cảm thấy hoang mang trước những ý định thực sự của cô. Dù Thư Tuyển lo ngại cho an toàn của cô, Sơ Tranh tỏ ra không quan tâm và quyết định tham gia vào kế hoạch của hắn. Hai người cuối cùng đồng ý hợp tác, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn đầy mờ ám. Trong khi tổ chức một danh sách mục tiêu, Sơ Tranh khẳng định rằng chỉ cần có tiền, mọi việc đều có thể giải quyết.
Trong một căn phòng tối tăm, Sơ Tranh bất ngờ xuất hiện giữa lúc Thư Tuyển đang bị bao vây bởi những kẻ lạ. Cô chứng tỏ mình mạnh mẽ khi đánh ngã những đối thủ. Tuy nhiên, tình huống trở nên phức tạp khi Thư Tuyển tiết lộ những kẻ này là người mua cho một món hàng mà hắn muốn bán. Sơ Tranh quyết định giúp Thư Tuyển nhưng yêu cầu một điều kiện, đồng thời khẳng định mình có sự bảo vệ ở ngoài, khiến không ai dám đi ra. Không khí căng thẳng bao trùm khi hai bên đều mơ hồ về động cơ của nhau.