Hạ Hàn đẩy Sơ Tranh lên ghế sofa và hôn cô một thời gian dài. Sau khi hai người náo loạn một hồi, Sơ Tranh mới đứng dậy đi hâm nóng đồ ăn cho hắn.
Hạ Hàn hỏi: "Tiểu mỹ nhân, chỗ này là em làm hả?"
Sơ Tranh đáp: "Không có hứng thú."
Nấu cơm thật phiền phức, cô không có ý định làm chuyện ấy.
"Vậy em cảm thấy hứng thú với cái gì?" Hạ Hàn nảy ra câu hỏi khác.
Sơ Tranh nhìn hắn, Hạ Hàn hy vọng sẽ nhận được câu trả lời là cô thích hắn. Nhưng cô chỉ lắc đầu: "Không có."
"Anh thì sao?" Hạ Hàn chỉ vào mình.
"Anh thế nào?"
"Em không có hứng thú với anh sao?"
"Anh là của em rồi, tại sao em phải cảm thấy hứng thú với anh nữa?"
"Nếu em không có hứng thú với anh, thì sao lại cảm thấy anh là người của em?"
"Anh chính là của em." Sơ Tranh nói rất kiên quyết.
Hạ Hàn cảm thấy cô giống như một chú sư tử bảo vệ lãnh thổ, rất đáng yêu. Hắn tiến tới hôn cô một chút: "Được, là của em."
Sơ Tranh đẩy hắn ra: "Ăn cơm của anh đi."
Hạ Hàn cười nhẹ, vui vẻ ăn dưới ánh nhìn dữ dằn của Sơ Tranh. Cô thật sự rất đáng yêu.
Sau bữa ăn, Hạ Hàn không cho Sơ Tranh thu dọn bát đũa mà tự mình dọn dẹp sạch sẽ. Khi xong việc, Hạ Hàn nhìn lên lầu, hỏi: "Tiểu mỹ nhân, em vẫn định nhốt anh lại à?"
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu nhanh chóng, không một chút chần chừ.
"Em có ngủ cùng anh không?" Hạ Hàn hỏi.
"Tại sao phải ngủ cùng anh?" cô đối diện thẳng thừng.
"Chúng ta..." Hắn dừng lại, ngập ngừng: "Anh muốn ngủ cùng em."
Sơ Tranh im lặng vài giây rồi gật đầu: "Ừ."
Hạ Hàn ôm cô, nói: "Vậy chúng ta đi ngủ đi."
"Không phải anh vừa ngủ dậy à?"
Hắn đòi ngủ nữa, thật giống như heo.
"Tiểu mỹ nhân, em có biết khi ở bên cạnh người mình thích, là chỉ muốn lúc nào cũng ở cùng một chỗ không?"
"Nói hươu nói vượn."
"Không phải nói hươu nói vượn, anh chỉ muốn ở bên em, không xa rời nhau, một giây cũng không muốn."
"Anh đi WC em cũng phải đi theo à?"
Hạ Hàn cười bí ẩn: "Tiểu mỹ nhân, nếu em không ngại, thì anh cũng không từ chối."
"Sở thích của anh rất... đặc biệt."
"Sở thích của anh không phải là em sao?" Hắn đặt Sơ Tranh lên giường. "Người đặc biệt chính là em."
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu, tự nhiên tiếp nhận khích lệ này.
Hạ Hàn đi rửa mặt xong và nằm cạnh Sơ Tranh, tắt đèn, ôm cô vào lòng.
Mặt Sơ Tranh gần gũi với hàng nút áo của hắn, dường như cảm nhận được nhịp tim của hắn.
"Bộ quần áo này của anh ở đâu ra vậy?" Sơ Tranh hỏi, cuối cùng cũng nhắc đến điều cô tò mò.
"Sao không thấy anh thay đổi?"
"Cái này sao?" Hạ Hàn giơ tay lên. "Một con quỷ tặng cho anh."
"Quỷ?"
"Khi đó anh vừa lên Đào Không sơn được hai năm..." Hạ Hàn kể về lần đầu tiên gặp một ác quỷ lợi hại, lúc ấy hắn bị bắt nhưng không bị thương, ngược lại được dẫn vào một nơi rất sâu và nhận được bộ quần áo.
"Hắn nói, chỉ cần anh mặc bộ y phục này vào, là có thể trở thành người rất lợi hại..." Hắn thở dài. "Nhưng có thể anh bị lừa, bộ quần áo này không bẩn, và luôn vừa với người, nên không cần thay."
Ngón tay Sơ Tranh lướt qua hoa văn trên quần áo Hạ Hàn. Bộ quần áo này có lẽ không phải pháp khí, cô chưa thấy hắn giặt nhưng nó vẫn sạch sẽ.
Khi Sơ Tranh trở thành Quỷ Vương mới, những con quỷ gần đó không dám gây phiền phức cho cô.
Hạ Hàn dưới sự bảo vệ của Sơ Tranh, danh tiếng ngày càng cao, người đến tìm hắn đều phải hẹn trước. Đồng môn nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ, một cô nhi từ nhỏ không ai cần bỗng dưng lại có nhiều tiền như vậy?
"Tiểu mỹ nhân, em không thấy như vậy khá... không tốt sao?" Hạ Hàn lo lắng.
"Sao mà không tốt?"
Hắn bước đi lo lắng: "Anh hiện chỉ dựa vào đạo cụ để bắt quỷ, nếu không có đạo cụ thì sao?"
"Có em mà."
Hạ Hàn thực sự không biết phải làm thế nào. Hắn muốn dành thời gian bình thường bên cô.
Sơ Tranh nhẹ nhàng đáp: "Vậy thì không làm nữa."
Đúng lúc Hạ Hàn nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm, thì có người tìm đến kêu gọi hắn bắt quỷ.
Sơ Tranh không nương tay ném người ra ngoài, còn dọa dẫm họ.
"Bảo bối, em biết hắn à?"
Cô không đáp, chỉ nói: "Hắn và người khác hợp lực giết em."
Hạ Hàn ngạc nhiên, nhìn cô.
"Sẽ giải quyết nhanh thôi." Hạ Hàn đưa tay ôm cô: "Anh báo thù giúp em nhé."
"Không cần, rất nhanh sẽ xong."
Mộ Dung Dật hoảng loạn tự thú, khai ra chuyện sát hại nguyên chủ.
Gia đình nguyên chủ từ nước ngoài về tổ chức tang lễ. Tài khoản của Sơ Tranh lập tức có thêm một chuỗi số 0.
"Ta! Thật!! Sự! Không! Thiếu! Tiền!"
Sau khi mọi chuyện giải quyết, Hạ Hàn dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời nơi này với Sơ Tranh. Không biết đi đâu, hắn chỉ muốn ở bên cô.
Bọn họ đi qua nhiều nơi nhưng không ở lại chỗ nào. Hạ Hàn muốn mọi dấu chân của họ trải rộng khắp.
Sơ Tranh chỉ cảm thấy điều đó thật nhàm chán.
Hạ Hàn không dám để Sơ Tranh cảm thấy phiền phức. Hắn từ chỗ nào đó biết về quỷ khế và Sơ Tranh luôn suy nghĩ cách đánh bại hắn.
Một lần nữa, Hạ Hàn giữ được chân của mình, ôm Sơ Tranh vào xe: "Đi thôi đến chỗ tiếp theo."
"Em..."
"Bảo bối, em tốt nhất."
Xe khởi động, chạy vút về phía trước.
"Các ngươi chờ ta một chút a!!" Một ác quỷ đang điên cuồng đuổi theo hai người.
VỊ DIỆN THỨ 4 HOÀN TẤT!
Up nốt chương cuối, ngày mai sang vị diện mới nha.
Hai nhân vật Hạ Hàn và Sơ Tranh có những khoảnh khắc tình cảm ngọt ngào, từ việc hôn nhau đến việc chia sẻ những suy nghĩ sâu sắc về mối quan hệ. Hạ Hàn bày tỏ mong muốn ở bên Sơ Tranh, trong khi cô thể hiện sự bảo vệ và kiên định. Họ đối mặt với thử thách khi có kẻ thù tấn công, và Sơ Tranh không ngần ngại ứng phó. Cuối cùng, họ chuẩn bị cho một hành trình mới, cùng nhau vượt qua mọi trở ngại và thử thách phía trước.
Sơ Tranh trở về nhà và gặp Hạ Hàn. Hai người có những khoảnh khắc tình cảm gần gũi, diễn ra giữa họ là những cuộc trò chuyện và hành động thể hiện sự quan tâm và kết nối. Dù có một số rào cản từ ác quỷ, tình cảm của Hạ Hàn dành cho Sơ Tranh càng rõ ràng. Cuối cùng, họ thừa nhận mối quan hệ dựa trên sự gắn bó hơn là lý thuyết, cho thấy một bước tiến trong tình cảm của họ.