Tại Di Nhiên cung, Tuyên quý phi hắt hơi và cảm thấy tâm trạng không vui. Xuân Tú, người hầu cận, ân cần hỏi nàng có điều gì không thoải mái. Tuyên quý phi lắc tay, nói không sao, nhưng ánh mắt lại hướng về chậu hoa đã héo úa, tâm trạng càng thêm ngột ngạt.
"Đồ ngốc kia gần đây không tới à?" Tuyên quý phi hỏi.
“... Không có.” Xuân Tú trả lời khẽ.
Bất ngờ, Tuyên quý phi đẩy mạnh chén sứ xuống đất. Nàng đứng dậy, ra lệnh: "Thay y phục." Nàng cảm thấy lo lắng rằng Tiểu Hoàng Đế, vẫn còn nhỏ và dễ quên, có thể quên luôn cả mình.
Tuyên quý phi tiếp nhận tin tức rằng Tiểu Hoàng Đế đang ở Ngự Thư Phòng, liền vội vã mang theo một số món ăn đến đó. Sau một chút chờ đợi, thái giám mới cho phép nàng vào.
Khi bước vào, Tuyên quý phi thấy Dung Thí, khiến tâm trạng nàng thoáng chốc rối bời. Nàng không quen biết người này, nhưng có cảm giác trái tim đang đập nhanh hơn. Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh và chào hỏi Tiểu Hoàng Đế.
Tiểu Hoàng Đế không tuôn ra nụ cười thân thiện mà chỉ biểu hiện sự nghiêm túc, điều này khiến Tuyên quý phi cảm thấy bất an. Khi nàng hỏi về chuyện gì đang diễn ra, Tiểu Hoàng Đế đề cập đến công chúa Ngọc Điệp. Tuyên quý phi chưa nghe tên này bao giờ và không rõ các chuyện xung quanh.
Thái giám Dương Đức tuyên bố về tình hình công chúa, khiến Tuyên quý phi ngạc nhiên: “Làm sao có chuyện như vậy? Đám nô tài đó dám đối xử với công chúa như thế, Bệ Hạ không thể tha cho họ.” Dương Đức thở dài, nhận thấy Tuyên quý phi còn non nớt trong cách suy nghĩ.
Tiểu Hoàng Đế hỏi Tuyên quý phi rằng hiện tại nàng làm gì với hậu cung, khuôn mặt của nàng bỗng chốc tái nhợt khi nhận ra mình đã quên nhiệm vụ. Nàng quỳ xuống, xin lỗi rằng bản thân chưa biết rõ tình hình.
Tiểu Hoàng Đế không vui: "Nếu người không quản lý được, thì để mẫu hậu quản đi."
Tuyên quý phi sốc nặng: "??"
“Ngươi phải tự kiểm điểm lại,” Tiểu Hoàng Đế nhấn mạnh trước khi ra lệnh cho nàng rời khỏi. Khi ra ngoài, nàng cảm thấy mơ hồ không hiểu mình đã làm gì sai.
Xuân Tú gọi nàng trở lại thực tại: “Gần đây Bệ Hạ có thân cận với Thái Hậu.” Tuyên quý phi bực bội vì tình hình hiện tại, nghi ngờ rằng Thái Hậu đang âm thầm giở trò.
Nàng tự tin rằng nếu đã cướp được quyền một lần thì chắc chắn có thể làm lại lần thứ hai. Xuân Tú không muốn can thiệp vào những âm mưu của Tuyên quý phi, chỉ thở dài đồng ý giúp nàng tìm hiểu về Dung tướng quân mà nàng đã thấy trong Ngự Thư Phòng.
Khi biết đó là Dung tướng quân trẻ tuổi, có thành tựu, Tuyên quý phi càng thêm quyết tâm. Cô của công chúa Ngọc Điệp chính là mẹ của Dung tướng quân, và điều này khiến nàng càng thêm phân vân.
Trong khi đó, Sơ Tranh, tức mẹ của Tiểu Hoàng Đế, phản ứng rất tiêu cực với việc con trai muốn giao cho nàng quản lý hậu cung. Thậm chí nàng còn đùa rằng mình muốn bảo vệ sức khỏe và không muốn vất vả.
Tiểu Hoàng Đế không hiểu lí do, nhưng Sơ Tranh lại cảnh giác với việc quản lý hậu cung. Trong lòng nàng, việc Tiểu Hoàng Đế muốn có một vị hoàng hậu là điều nên làm, nhưng với vai trò của mình thì phải nghiêm túc cân nhắc.
Sau đó, Tiểu Hoàng Đế đã nêu rõ: "Con muốn tự chọn người mình yêu chứ không muốn bị ép buộc." Sơ Tranh chỉ cười nhẹ, trong lòng thầm suy nghĩ cuộc đời hoàng gia không đơn giản như vậy.
Tuyên quý phi cảm thấy lo lắng khi Tiểu Hoàng Đế không quan tâm đến mình. Sau khi vào Ngự Thư Phòng, nàng bất ngờ trước sự hiện diện của Dung tướng quân và cảm thấy mất bình tĩnh khi Tiểu Hoàng Đế đề cập đến công chúa Ngọc Điệp. Nàng nhận ra mình chưa làm tốt nhiệm vụ quản lý hậu cung và nghi ngờ Thái Hậu có âm mưu. Quyết tâm tìm hiểu Dung tướng quân, nàng cảm thấy căng thẳng trước sự cảnh giác của Sơ Tranh về việc quản lý hậu cung của con trai.
Công chúa Ngọc Điệp ngất xỉu giữa đường và được Sơ Tranh đưa về tẩm cung. Thái y báo cáo rằng nàng thiếu dinh dưỡng, nhưng tình trạng trong cung khiến Ngọc Điệp cảm thấy cô đơn. Chi Nhi, cung nữ thân cận, cầu xin Sơ Tranh cứu giúp nàng. Dung Thí, tướng quân, được phép vào thăm công chúa và bày tỏ sự lo lắng về các vấn đề trong cung. Sơ Tranh không muốn can thiệp quá sâu mà chỉ giao lại trách nhiệm cho Tuyên quý phi.