Trên người Sơ Tranh đều có những chữ viết to để thể hiện sự khó chịu, giống như bối cảnh xung quanh cũng đang rung lắc với hai từ khó chịu. Cô tự nhủ phải nghĩ cách để đưa người đó vào tay mình. Dù cho hắn có là ai, chỉ cần vào trong cửa, hắn sẽ trở thành người của cô.
Sơ Tranh đang suy nghĩ về việc nên đánh gãy chân hắn để giam giữ hay giam hắn rồi đánh gãy chân, và nếu có thể khiến hắn mang thai thì sẽ tốt hơn, vì trên TV thường nói rằng mang thai sẽ không thể chạy đi đâu được.
Hôm sau, Sơ Tranh mặc trang phục thoải mái rồi gõ cửa phòng của Cận Hưu. Gõ một lúc không có ai mở cửa, Sơ Tranh định đẩy cửa vào nhưng lại lo rằng có thể hắn đang trốn trong chăn mà khóc. Cô quyết định không vào để tránh phải an ủi hắn, việc đó thực sự quá khó khăn với một người có địa vị cao như hắn.
Chờ đến gần trưa, Cận Hưu mới xuống lầu. "Chào buổi sáng," Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, không giấu nổi sự lạnh nhạt. "Không còn sớm nữa," cô nói tiếp. Cận Hưu có vẻ hơi tiều tụy, điều này khiến Sơ Tranh nghi ngờ hắn có khóc không. Hắn ngơ ngác hỏi: "Tại sao phải khóc?" Khi Sơ Tranh nhắc đến chuyện hắn phá sản, hắn cũng không cảm thấy cần phải khóc.
Cận Hưu đáng ra không nên có trạng thái như thế, nhưng hiện tại thì lại tỏ ra rất bình thường, cứ như hắn chỉ là một người bình thường.
Khi Sơ Tranh hỏi có đồ ăn hay không và nhận được câu trả lời không có, cô cũng chỉ ra rằng trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn và hắn có thể tự làm. Cận Hưu đứng trước tủ lạnh mà cảm thấy bối rối về cách chế biến những đồ ăn đó. Khi kiểm tra tài khoản ngân hàng, hắn thấy số dư còn lại gần như bằng 0, cảm giác "nghèo" khiến hắn bất ngờ.
Sau khi chuẩn bị xong, Cận Hưu đến chỗ Sơ Tranh và cảm ơn cô vì đã chứa chấp hắn qua đêm. Nhưng vừa lúc đó chuông cửa reo lên. Sơ Tranh bảo hắn mở cửa. Hắn miễn cưỡng đi làm theo.
Một phút sau, hắn trở về với những món đồ mà cô đã đặt hàng. Sör Tranh quyết định mở túi và bảo hắn ăn trước. Hắn cảm thấy không thể hiểu được hành động của cô. Cô nói rằng cô sẽ bao nuôi hắn và yêu cầu hắn đưa ra một mức giá.
Cận Hưu cảm thấy thú vị trước ý tưởng này, nhưng đồng thời cũng thấy buồn cười. Cuối cùng, hắn vẫn ngồi lại ăn, bởi vì thực sự hắn rất đói. Sơ Tranh khẳng định hắn có thể ở lại nếu hắn sẵn lòng trả tiền thuê nhà, nhưng hắn thì không có tiền.
Sau khi ăn xong, Cận Hưu phải đối mặt với một bàn ăn bừa bộn và hơi hoang mang. Làm thế nào để dọn dẹp đây? Trước đây, hắn chỉ biết ăn, không quan tâm đến những thứ này. Hắn quyết định bỏ mọi thứ vào túi để vứt sau.
Khi kiểm tra quần áo trong túi, hắn nhận ra đó là những bộ quần áo tự tay cô làm. Cận Hưu cũng tìm thấy dao cạo râu ở đáy túi và quyết định quay lên lầu làm sạch bản thân. Khi soi gương, hắn nhận ra mình đang trong hình hài tiều tụy, nhưng khi đã cạo râu và chỉnh trang lại, khí chất của hắn ngay lập tức thay đổi nghiêm túc và lấn át hơn.
Cuối cùng, hắn cũng để cho mái tóc rối bời một chút, khiến bản thân trông tự nhiên và phóng khoáng hơn.
Sơ Tranh quyết tâm khiến Cận Hưu trở thành người của mình, thậm chí cô tính đến việc giam giữ hắn. Khi Cận Hưu xuống lầu, hắn tỏ ra bình thường dù vừa trải qua khó khăn. Sơ Tranh đề nghị hắn tự nấu ăn nhưng hắn bối rối với nguyên liệu. Sau khi lấy đồ ăn do Sơ Tranh đặt, Cận Hưu cảm thấy lấn cấn với sự bao nuôi từ cô. Dù ăn xong hắn vẫn lo lắng về việc dọn dẹp và nhận ra bộ quần áo tự tay Sơ Tranh làm. Sau khi chỉnh trang, khí chất của hắn thay đổi rõ rệt.
Cận Hưu và Sơ Tranh có cuộc trò chuyện căng thẳng khi anh đến ở nhờ nhà cô. Cận Hưu tiết lộ đã từng có cơ ngơi lớn nhưng giờ đang gặp khủng hoảng tài chính. Sơ Tranh tỏ ra không ngại khi đối diện với anh. Cận Hưu hỏi về quần áo và phòng ngủ, trong khi Sơ Tranh khám phá thêm thông tin về anh. Khi được hỏi về An Tuệ, người phụ nữ trong quá khứ của Cận Hưu, anh tỏ ra lấp lửng, khiến Sơ Tranh nghi ngờ hơn về mối quan hệ của họ.