"Chìa khóa."

Cận Hưu không để ý tới Doãn Tu Dương, thúc giục An Tuệ giao chìa khóa ra. Sắc mặt An Tuệ dần trở nên khó coi.

"Anh tìm tôi... Chính là vì chuyện này?"

"Đúng." Cận Hưu trả lời.

Cô ta không ngờ rằng, Cận Hưu đã tìm cô mấy lần là vì chuyện phỏng ở. Cô ta còn tưởng rằng...

Trước mặt một người đàn ông khác, An Tuệ không tiện nói gì, chỉ có thể lôi chìa khóa của Kim Bích Thủy Loan từ trong túi xách ra.

"Cận Hưu..."

Cận Hưu cầm chìa khóa xong thì đi ngay, không thèm quan tâm đến người phía sau. Hắn còn ở lại làm gì? Để cho họ chế giễu sao?

"Người gì mà kỳ quái... tặng phòng rồi còn muốn đòi lại, thật sự là cực phẩm."

"Tuệ Tuệ, cô đừng buồn."

An Tuệ miễn cưỡng cười.

"Nhưng anh ta lại tặng phòng cho cô, còn là Kim Bích Thủy Loan..." Một nữ sinh khẽ nói: "Chỗ đó rất đáng tiền."

An Tuệ không biết nói gì.

Cô nhìn về phía Doãn Tu Dương, người này đang để tâm vào hướng Cận Hưu đã rời đi và không chú ý đến họ.

"Doãn tiên sinh..."

"Hả?" Doãn Tu Dương thu tầm mắt lại: "Tôi còn có chút việc, đi trước một bước, cậu dẫn An tiểu thư vào đi."

Sau khi Doãn Tu Dương phân phó, hắn đi cùng những người khác rời đi.

---

Sau khi Cận Hưu rời đi, vốn định đi lối của nhân viên, nhưng hắn lại đụng phải Sơ Tranh đang ghé vào lan can.

Cận Hưu sững sờ, theo bản năng nhìn xuống nơi vừa nãy. Nơi này rất dễ thấy, có lẽ còn có thể nghe thấy...

Hắn hơi chần chừ, nhưng vẫn đi qua phía Sơ Tranh.

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Xem catwalk." Sơ Tranh trả lời bình thản: "Anh từng tặng An Tuệ phòng ở?"

Quả nhiên cô ấy đã nghe thấy.

Cận Hưu lắc đầu: "Không có."

---

Phòng ở Kim Bích Thủy Loan hiện tại có giá trị ít nhất 4 triệu, còn phòng trong tay An Tuệ giờ cũng hơn bảy triệu.

An Tuệ công nhận với bạn bè rằng ánh trăng sáng của Cận Hưu chính là cô ta, cũng vì phòng ở đó. Khi An Tuệ chưa để lộ thân phận, Ôn Hoằng Nghị đã đầu tư cho cô ta không ít, học ở một trường quý tộc.

Chủ nhân nguyên bản lại khăng khăng nói rằng trường bình thường cũng tốt, thi vào đó bằng năng lực của mình càng tuyệt vời hơn. Trước đây, cô ấy tưởng rằng Ôn Hoằng Nghị muốn rèn luyện cho mình, sau này mới nhận ra không phải như vậy.

Trùng hợp thay, Cận Hưu cũng học trong trường đó. Khi An Tuệ học lớp mười, Cận Hưu đã lên đại học. Họ vốn không có gặp gỡ gì, chỉ có điều là do Doãn Tu Dương.

Khi Doãn Tu Dương còn đi học, hắn béo ú, nhưng có một ngày Cận Hưu ở trường, Doãn Tu Dương chạy tới nhờ vả, thông báo rằng nữ thần của gã không có chỗ ở và muốn nhờ hắn giúp.

Vốn dĩ Doãn Tu Dương là bạn bè tốt nhất của hắn, hắn không thể từ chối, và vừa lúc trong tay có một bộ phòng ở không dùng tới, nên đã cho Doãn Tu Dương.

Ai ngờ Doãn Tu lại không dám đi, cứ bắt bẻ hắn đi cùng.

Cận Hưu đành phải đưa chìa khóa cho Doãn Tu Dương. Hắn chỉ bảo cô ta ở lại, mà không nói thêm gì. Hắn tin rằng mình đã từng nhắc đến Doãn Tu Dương, nhưng không hiểu sao cô ta lại nghĩ rằng đó là quà tặng cho mình.

Nữ thần này chính là An Tuệ. Hình thức của An Tuệ được cho là tinh xảo, Ôn Hoằng Nghị lại đăng ký cho cô ta học đủ các lớp, nói là nữ thần cũng không quá.

Sau đó, Cận Hưu không liên quan đến chuyện này nữa. Hắn không biết chuyện gì xảy ra giữa Doãn Tu Dương và An Tuệ, vì sau đó hắn bắt đầu dấn thân vào công việc gia đình, phải liên tục đấu trí với người trong công ty.

Nếu không phải lần này phá sản, có lẽ hắn cũng không nhớ về mảnh đất với những kỷ niệm đó. Mất công nhớ lại, hắn nhận ra rằng mình không thể vào bên trong vì thông tin mua nhà không phải dùng tên hắn. Khi đó, hắn chưa đủ mười tám tuổi.

Khi vào trong, hắn nhận ra cửa lớn đã bị thay đổi. Nếu như trước đây, việc lấy lại phòng này chỉ cần một câu nói, nhưng bây giờ hắn đã là một tổng tài phá sản, đi đâu cũng bị chế giễu và gặp khó khăn.

Cuối cùng, hắn tìm đến An Tuệ. Trong kịch bản không nhắc đến việc này, chỉ đề cập đến Cận Hưu đi tìm An Tuệ và bị nhục nhã đủ điều.

Suy nghĩ của người giàu thật sự rất khó hiểu. Cô tặng thẻ người tốt chỉ vì hắn là thẻ người tốt, đổi thành người khác thì cô chẳng bận tâm. Tổng tài này chính là người tốt, tùy tiện, vừa mới quen đã tặng phòng cho người khác mà không cần trả lại.

An Tuệ không phải ánh trăng sáng của thẻ người tốt, đó là điều đã nói sơ qua.

"Anh muốn dọn đi?"

Cận Hưu trầm mặc một hồi: "Chỉ sợ còn phải làm phiền cô một thời gian nữa."

Phòng ở này có giá trị rất cao, hắn không định lấy về để ở.

Sơ Tranh thở phào: "Anh muốn ở bao lâu cũng được."

Cận Hưu muốn rời đi, Sơ Tranh theo sát hắn.

"Cô không xem?"

Sơ Tranh thuận miệng đáp: "Nhìn anh là đủ rồi."

"..."

Jtim Cận Hưu có chút rung động trước lời nói này. Hắn hiểu từng chữ, nhưng ghép lại với nhau, hắn lại cảm thấy quái lạ.

"Tôi có gì đáng nhìn..."

Nếu như trước đây có người xem trọng tiêu sản của hắn, khi biết hắn gánh gần như cả núi nợ mấy trăm triệu, chắc chắn không ai dám tiến lại gần.

Con người rất thực tế.

Giọng điệu Sơ Tranh kiên quyết: "Chỗ nào cũng đẹp."

Cận Hưu: "..."

Nếu người này không phải một cô bé, hắn sẽ cảm thấy cô đang trêu chọc mình.

Mọi thứ đã đi qua, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy mình có chút động lòng.

Hai người đã ra khỏi khu catwalk, hướng đến khu ra của nhân viên, không có nhiều người qua lại. Ánh sáng u ám chỉ mở vài chiếc đèn, bóng họ in dài trên mặt đất.

Cận Hưu hỏi: "Bạn nhỏ, cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"20." Sơ Tranh ngừng một chút: "21 đi."

Trưởng thành rồi...

Cận Hưu không biết nên thở phào hay là chuyện gì khác, biểu cảm trên mặt cũng thoải mái hơn nhiều: "Cô không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi sao?"

"..."

Sơ Tranh hờ hững lôi chứng minh thư ra nhìn: "21."

"Tôi thấy cô cũng không giống 21 tuổi, giống như vị thành niên."

"Sao..."

Sơ Tranh trừng mắt nhìn Cận Hưu.

Cận Hưu không hiểu mình đã nói sai chỗ nào, chỉ có thể thở dài vì đứa trẻ này thật khó chăm sóc.

Tóm tắt chương này:

Cận Hưu tìm An Tuệ để đòi lại chìa khóa phòng ở, khiến cô cảm thấy khó xử. Trong khi đó, Sơ Tranh bất ngờ xuất hiện, làm cho Cận Hưu bối rối khi cô hỏi về mối quan hệ của anh với An Tuệ. Ký ức về quá khứ của Cận Hưu dần hiện về, liên quan đến sự phức tạp giữa các nhân vật. Câu chuyện dần hé lộ những cảm xúc và xung đột của nhân vật, thể hiện những mối quan hệ không rõ ràng và áp lực từ quá khứ.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh và Cận Hưu có những cuộc trò chuyện gần gũi khi Cận Hưu lo lắng cho sức khỏe của cô. Sau khi nhận một thư mời từ phu nhân Liễu Hàm San, Sơ Tranh tham dự buổi trình diễn thời trang và gặp gỡ An Tuệ cùng Doãn Tu Dương, bạn thân đã từng của Cận Hưu. Mối quan hệ giữa các nhân vật trở nên căng thẳng khi Cận Hưu yêu cầu An Tuệ trả chìa khóa phòng, dẫn đến những châm chọc từ Doãn Tu Dương, tạo ra bầu không khí xung đột và căng thẳng giữa họ.