Phòng của Cận Hưu thuộc về một người họ hàng của Cận gia nhưng vị này đang ở nước ngoài nên Cận Hưu không thể liên lạc được. Sau nửa tháng, khi Cận Hưu có thể bán phòng, anh đã phải giảm giá xuống thấp hơn nhiều so với thị trường để nhanh chóng có tiền. Dù vậy, khi số tiền vừa về tay anh, người đòi nợ đã tìm đến.
"Chúng tôi biết cậu vừa bán phòng và có hơn sáu triệu. Cận tổng, cậu nên trả tiền cho chúng tôi trước đi," những người đòi nợ không cho Cận Hưu lối thoát. Họ khẳng định rằng nếu anh không trả tiền hôm nay, họ sẽ không rời đi.
Cận Hưu, thường ngày rất cẩn thận, giờ lại bị dồn vào tình thế khó khăn. Anh biết rằng những người này chỉ muốn tiền, và nếu để họ có cơ hội, họ sẽ không chừa lại cho ai cả.
"Tiền nợ tôi sẽ trả, nhưng số tiền này rất quan trọng với tôi," Cận Hưu cố giữ bình tĩnh, cảm thấy mình không thể để tình huống này kéo dài.
Người đòi nợ, rất chuyên nghiệp, nhấn mạnh rằng việc trả nợ là điều hiển nhiên. Cận Hưu, dù trong tình thế bất lợi phải xử lý, tìm cách thu hút sự chú ý của họ, với hy vọng sẽ có cơ hội chạy trốn. Nhưng không may cho anh, con đường anh chọn lại không phải là lối thoát an toàn.
Cận Hưu cúi đầu, không dám nhìn người đuổi theo, và chỉ biết hy vọng có thể thoát được.
Trong một diễn biến khác, Sơ Tranh đã đánh An Tuệ một trận vì cô ta đã lấy cây đàn piano của Ôn Hoằng Nghị mà không xin phép. Đó là món quà quý giá từ Liễu Hàm San và giờ An Tuệ đã phá hủy nó. Sơ Tranh hoàn toàn không có ý định chấp nhận hành động này.
Sau khi gây chuyện, Sơ Tranh nhận được một cuộc điện thoại từ Liễu Hàm San, người mẹ luôn ủng hộ cô và sẵn sàng mua một cái đàn khác. Liễu Hàm San khuyến khích Sơ Tranh không cần sợ, chỉ cần tự tin từ khi còn nhỏ.
Khi Sơ Tranh ra khỏi thang máy, cô thấy một người đàn ông ngồi bệt ở góc. Nhận ra Cận Hưu, cô không khỏi lo lắng cho anh ấy. Vẻ mặt anh có phần tiều tụy và có dấu hiệu bị thương. Khi Sơ Tranh đến gần hỏi về lý do mà anh lại ở đây, Cận Hưu cho biết anh quên chìa khóa.
Sơ Tranh bực bội với sự bất cẩn của anh nhưng vẫn quyết định giúp đỡ. Cận Hưu, khi đi lại, có phần khó khăn do bị đau. Sơ Tranh không ngần ngại hỗ trợ anh, nhưng hành động của cô làm anh cảm thấy ngại ngùng.
Chờ anh đứng vững, Sơ Tranh kiểm tra vết thương trên gương mặt anh và phát hiện những vết bầm tím. Dù Cận Hưu cố gắng biện minh rằng đó chỉ là tai nạn, Sơ Tranh không chấp nhận lời giải thích đó.
Khi họ vào nhà, cô bắt đầu xử lý vết thương cho Cận Hưu, mặc dù anh tỏ ra khó chịu vì đau. Sơ Tranh rất nghiêm túc, không một chút dễ dãi, và điều này làm anh cảm thấy khó khăn hơn.
Dù Cận Hưu có thể không muốn cho cô biết thêm về các vết thương khác trên cơ thể, cuối cùng anh cũng phải mở lòng sau khi bị cô thúc ép.
Trong lúc giúp anh, Sơ Tranh cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ, và Cận Hưu nhận ra rằng sự quan tâm của cô không chỉ là nhất thời, mà làm cho anh cảm thấy an tâm hơn trong một tình huống đầy rắc rối.
Cận Hưu vừa bán phòng để trả nợ nhưng lại bị những người đòi nợ dồn vào thế khó. Trong khi đó, Sơ Tranh giải quyết mâu thuẫn với An Tuệ vì cô ta phá hỏng cây đàn piano quý giá. Sau khi tỏ ra lo lắng cho Cận Hưu khi thấy anh bị thương, Sơ Tranh đã giúp anh xử lý vết thương. Sự quan tâm của cô khiến Cận Hưu cảm thấy an tâm hơn trong lúc khó khăn, tạo nên sự gắn kết đặc biệt giữa hai người.
Cận Hưu đã quen với việc sử dụng phương tiện công cộng để tiết kiệm chi phí, trong khi Sơ Tranh lại từ chối và tìm cách lái xe. Trên đường chờ xe, Cận Hưu gặp Hướng Đạt, một người thân quen châm chọc về tình hình tài chính hiện tại của hắn. Mặc dù bị khiêu khích, Cận Hưu giữ bình tĩnh. Khi Sơ Tranh xuất hiện, cô đã giúp Cận Hưu khỏi tình huống khó xử và cả hai rời đi cùng nhau. Câu chuyện mang đến những gợi ý về sự hỗ trợ và những xung đột trong quá khứ.