Ầm ầm ầm...

“Suỵt!” Nữ sinh số một giơ ngón tay lên: “Nghe xem.”

Có tiếng con rối chạy qua.

Chưa kịp định hình ý nghĩ này, cửa bỗng nhiên bị đập vang lên liên hồi.

“Bọn chúng chặn cửa rồi, mau tìm đường ra.”

“Bên kia, bên kia…”

“Cửa sổ!”

“Nhanh lên!”

“Để tôi ra ngoài trước.”

Ngoài cửa sổ cũng là một dãy hành lang.

Con rối đã đập vỡ cửa, thân hình to lớn của chúng xuất hiện trong phòng, mùi máu tươi xộc thẳng vào mặt.

Đó là mùi máu của những người chơi đã chết.

Nam sinh số một là người bò lên cửa sổ đầu tiên, đang chuẩn bị nhảy xuống.

Bất chợt, cậu ngẩng đầu lên và đối mặt với đôi mắt lạnh lùng.

“A!”

Nam sinh số một kêu lên, con rối như bị nhấn nút khởi động, lập tức nhào tới chỗ họ.

Những người chơi phía sau không thể không ra sức chống cự.

Sức mạnh của con rối vượt trội, còn vũ khí trong tay họ thì chỉ là những thứ tìm được qua đường, rất khó để đối phó.

“Mau ra ngoài!”

Có người gào lên.

Nhưng nam sinh số một trên cửa sổ như bị dọa cho choáng váng, ngồi đó không nhúc nhích.

Bên ngoài cửa sổ, Sơ Tranh đứng cách đó vài bước nhìn cậu từ xa, bên cạnh là Lữ Nguyên đang sợ hãi.

Nam sinh số một chỉ ra ngoài: “Cô ta… cô ta không chết.”

“Ai không chết? Nếu cậu vẫn không nhanh chân đi ra ngoài, chúng ta sẽ phải viết di chúc ở đây đấy!!”

Người phía sau đẩy nam sinh số một, trực tiếp đẩy cậu ra ngoài cửa sổ, ngã xuống đất.

Đằng sau là nữ sinh số hai, thấy người bên ngoài, cũng bất ngờ kêu lên.

Lần này, những người chơi bên trong đều nhìn thấy Sơ Tranh đứng bên ngoài.

Vân Thu Thủy cũng nhìn thấy.

Khuôn mặt cô chợt tái mét, cánh tay bị thương đau nhức, dẫn đến thần kinh não cũng bắt đầu co thắt đau đớn.

Cô…

Rõ ràng đã chết!

Tại sao lại xuất hiện ở đây!!

“Giết chết bọn họ, có phải là có thể qua ải không?” Sơ Tranh hỏi Lữ Nguyên.

Sắc mặt Lữ Nguyên trắng bệch, run rẩy: “Tôi không muốn chết.”

Điều kiện để qua ải bằng cách giết người chơi là: chỉ còn lại một người chơi duy nhất.

Không quan trọng người chơi đó là Tử Thần hay người bình thường, chỉ cần đạt được điều kiện này là có thể qua ải.

“Các cậu đang làm gì thế? Có còn muốn sống không?”

Người chơi đằng sau sắp không chống cự nổi với con rối, gào lên tức giận với phía trước.

Nữ sinh số hai không đoái hoài tới việc có phải Sơ Tranh còn sống hay không, khát vọng sống sót khiến cô ta bò ra ngoài.

Ầm ầm ầm ——

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.

Lữ Nguyên hoảng hốt nhìn về phía sau: “Con rối... Con rối tới.”

“Chạy đi.” Sơ Tranh nhìn anh ta: “Chờ chết?”

Lữ Nguyên: “…”

Chạy đi đâu?!

Góc phòng bọn họ đang đứng giống như ngã rẽ của một hình tam giác, hai bên là hành lang, nhưng bây giờ cả hai bên đều có con rối.

Dù chạy về phía trước cũng sẽ gặp phải những gian phòng có con rối.

Có thể do người chơi đều tụ tập chung một chỗ, nên những con rối này ngày càng nhiều.

Thiết lập này chính là, càng nhiều người chơi tụ tập, công kích về phía họ sẽ càng mạnh.

“A!”

Trong phòng có người kêu thảm thiết.

Từ cửa sổ tối om, mơ hồ có thể thấy người chơi bị con rối bắt lấy.

“Cứu… Cứu mạng!”

Người chơi cuối cùng hoảng sợ leo ra khỏi cửa sổ, mặt mũi khó coi nhìn vào trong, có lẽ muốn trở về cứu người, nhưng nghĩ đến sức chiến đấu của mình, cuối cùng vẫn không dám đi.

Con rối trong phòng bị người chơi bị bắt lại hấp dẫn, tạm thời không tới gần cửa sổ.

Con rối ngoài hành lang tiến gần hơn.

Sơ Tranh đứng yên, khuôn mặt lạnh băng, trông giống như một con rối…

Nam sinh số một nuốt một ngụm nước bọt: “Chạy!”

Mặc kệ người này không chết hay gì khác… Bây giờ họ cũng phải chạy.

Họ chạy về hướng ngược lại.

Vừa chạy đi, ngay lập tức lại chạy trở về.

“Bên kia cũng có con rối.”

“Huhuhu, chắc chết rồi, chúng ta sẽ chết ở đây mất.”

“Giờ phải làm sao!”

Lữ Nguyên, tên hèn nhát này, nhưng lúc này lại không sợ hãi như trước.

Người đứng cạnh anh ta, chỉ trong một phút có thể giải quyết xong ba con rối!

Siêu cấp lợi hại!

Ôm chắc chân lớn!

Vân Thu Thủy đứng phía sau đám người, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Sơ Tranh, nhưng trong lòng lại như nổi trống.

Thẻ bài mà cô ta cướp được lúc này như đang nóng lên.

Khuôn mặt dính đầy mồ hôi lạnh, mỗi cơn gió đều làm cô ta thấy lạnh buốt.

“Giờ phải làm sao?”

“Liều mạng với bọn nó!”

“Đó không phải là chịu chết sao?”

“Vậy bạn nói thử xem, còn cách nào khác không?”

Con rối với tốc độ quái dị nhào tới, vì Sơ Tranh đứng ở đầu này, nên mục tiêu đầu tiên của nó chính là cô.

Sơ Tranh lách người tránh đi, Lữ Nguyên bị dọa kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, di chuyển theo Sơ Tranh.

Mặc dù tốc độ của anh không nhanh bằng Sơ Tranh, nhưng cũng đủ linh hoạt.

Mấy lần con rối đều không bắt được anh.

Con rối vừa rồi bị họ dẫn dụ tới cửa bên kia cũng bắt đầu công kích bọn họ.

Âm thanh kêu gào và tiếng va chạm không ngừng vang lên.

Để bảo vệ tính mạng, tất cả mọi người đều phát huy hết tiềm năng.

Ầm!

Sơ Tranh đập con rối xuống đất, một chân dẫm lên ngực nó.

Con rối run rẩy hai lần rồi không còn động đậy nữa.

“Qua bên kia!”

Có người phát hiện Sơ Tranh đã giải quyết xong con rối với tốc độ rất nhanh, liền lập tức tiến gần.

Sơ Tranh hoàn toàn không chú ý đến người khác, Lữ Nguyên cũng chỉ di chuyển theo Sơ Tranh đúng lúc mới có thể an toàn.

Bây giờ thấy nhiều người chạy tới cướp khu vực an toàn với mình, lòng Lữ Nguyên vừa tức giận vừa gấp.

Con rối này lần lượt đổ xuống, vang lên những tiếng nặng nề trên sàn gỗ.

Sơ Tranh tìm một gian phòng an toàn, đẩy cửa tiến vào.

Lữ Nguyên lập tức đi theo vào.

Sơ Tranh không ngăn cản anh ta, chỉ là người phía sau muốn tiến vào, bị Sơ Tranh chặn lại.

“Cô làm gì vậy?”

Sơ Tranh mặt lạnh: “Dựa vào cái gì mà phải cho cậu vào?”

“Con rối sắp đuổi tới, cô hãy cho tôi vào đi!”

Sơ Tranh: “Tập thể các người kết tội tôi tử hình, xác định tôi là Tử Thần, cậu không sợ?”

Biểu cảm của người kia thay đổi.

Người phía sau cũng đuổi theo, trực tiếp bổ nhào vào cửa, liều mạng muốn chen vào bên trong.

Sơ Tranh nhìn như không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng bọn họ có đẩy thế nào cũng không ra.

“Chuyện lúc trước, chúng tôi thật sự không muốn.”

“Có vấn đề gì chúng ta nói sau, cô cho chúng tôi vào trước đi.”

“Tôi bị ép, họ đều chọn cô, tôi sợ mà.”

“Cho tôi vào đi, cầu xin cô cho tôi vào đi.”

Tất cả mọi người đã tới, Sơ Tranh đột nhiên buông tay, một đám người lập tức tiến vào gian phòng.

Sơ Tranh lặng lẽ nhìn họ, có lẽ vì đứng ở cửa ra vào, người cuối cùng vào cũng không đóng cửa.

Người trong phòng bất ngờ trước hành động của Sơ Tranh khi cô đột ngột nghiêng người ra ngoài.

Lữ Nguyên hơi sửng sốt, cơ thể phản ứng nhanh hơn não.

Khi anh ta kịp phản ứng, đã thấy mình chạy theo Sơ Tranh ra khỏi phòng.

Trực giác của anh ta nói theo Sơ Tranh thì an toàn hơn.

Người trong phòng không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ làm như vậy, đồng thời trừng lớn mắt, còi báo động trong lòng vang lên liên hồi.

Khi họ muốn chạy đi đóng cửa, con rối đầu tiên đã xông tới cửa.

“…”

Bên trong lòng mọi người dâng lên hai chữ.

Xong rồi.

Căn phòng này không có cửa sổ.

Bốn phía đều là tường.

Nếu như đóng cửa lại, dùng các vật dụng trong phòng chặn cửa, có lẽ còn có thể tránh được một kiếp.

Nhưng bây giờ cửa không khóa...

Cô là muốn tất cả chết hết hay sao!!

Tóm tắt chương này:

Trong một không gian tăm tối, nhóm học sinh phải đối mặt với những con rối hung tợn nhằm tìm cách sống sót. Họ hoảng loạn khi con rối liên tục tấn công, và cuộc tranh cãi về việc liều mạng hay chạy trốn nổ ra. Sơ Tranh, một nhân vật bí ẩn, gây sự chú ý khi mà sự sống của cô trái ngược với cái chết của những người khác. Khi mọi người tranh giành chỗ an toàn, những quyết định sai lầm có thể dẫn đến cái chết. Kịch tính tăng cao khi mọi người phải đoàn kết để chống lại cái ác đang cận kề.

Tóm tắt chương trước:

Lữ Nguyên nhận ra hắn đã chết và bị ba con rối đáng sợ đuổi theo. Hắn chạy trốn và gặp Sơ Tranh, người đang kiểm tra một con rối bị thương. Họ cùng nhau tiến vào hành lang tối tăm, phát hiện vết máu của những người chơi trước đó. Trong khi lo lắng về sự tồn tại của Tử Thần, một nhóm người chơi khác thảo luận và hoảng loạn, nghi ngờ lẫn nhau khi Lữ Nguyên biến mất, làm tăng thêm tính cấp bách trong việc tìm ra kẻ bí ẩn trong nhóm để đảm bảo an toàn.