Lữ Nguyên không thể nhúc nhích, chỉ đứng trân trối. Sơ Tranh im lặng, không khí dường như đọng lại. Lữ Nguyên nhìn về phía cô với ánh mắt nghi hoặc, trong khi Sơ Tranh cảm thấy lo lắng trước sự hiếu kỳ của những người xung quanh.
Sơ Tranh quyết định đứng lên, làm bộ ra vẻ muốn đi qua, nhưng ngay lập tức cô phát hiện một nhóm quái vật đang lùi lại phía sau. Trong tâm trí, cô thầm mắng: "Sao mọi người lại nhiều chuyện thế này?"
Khuôn mặt Sơ Tranh căng thẳng, cô gọi Lữ Nguyên: "Vậy anh vẫn không chạy sao?" Giọng cô hờ hững.
Lữ Nguyên, với gương mặt trắng bệch, chỉ biết gật đầu trong tình trạng run rẩy. Cảm giác sợ hãi khi đối diện với quái vật đã khiến anh không thể nghĩ đến việc chạy trốn.
"Quái vật đáng sợ hơn!" Anh la lên trong hoảng hốt. Rõ ràng trong tâm trí, những quái vật đó còn đáng sợ hơn Sơ Tranh.
Sơ Tranh cảm thấy thất vọng. "Cô có ít nhất cũng còn hy vọng được sống sót nếu đi cùng tôi." cô nghĩ thầm, nhưng không đuổi Lữ Nguyên đi.
Tây Mộ, đứng bên cạnh, quan sát tất cả mọi thứ với vẻ cổ quái.
Khi nhóm biến dạng xuất hiện trên đường đi, họ đã khiến Lữ Nguyên cảm thấy chao đảo. "Đi nhanh lên! Có quái vật phía sau!" một người trong nhóm hốt hoảng hét lên, khiến họ tức tốc quay đầu chạy.
Cùng lúc đó, Sơ Tranh bình tĩnh hơn nhiều. Cô hiểu rằng hầu như không còn thời gian. "Chúng ta không thể chờ thêm nữa!" Một người trải nghiệm nêu ý kiến. "Nếu chờ đến sáng, chúng ta sẽ là mồi ngon cho quái vật."
Âm thanh hỗn loạn dần dần phát ra từ bốn phương, nhóm Sơ Tranh bị tình thế bao vây. Lữ Nguyên có vẻ càng hoảng loạn hơn, còn Tây Mộ dường như đã nắm bắt được tình hình.
Ánh trăng bắt đầu thay đổi, từ từ hiện ra giữa đêm tối hỗn loạn. Các quái vật dường như bị ánh sáng thu hút, tạo ra một tình huống khó mà lường trước. Họ đều lo lắng, nhưng Sơ Tranh lại tự tin tiến lên giữa đám người.
Khi tất cả đổ dồn ánh mắt về phía ánh trăng, một bóng mờ xuất hiện bên cạnh Sơ Tranh. Đó là người chơi Vân Thu Thủy, cô ta đã từng có một vị trí tốt nhưng giờ lại không còn như xưa. Trong hoảng loạn, cô ta định dùng Sơ Tranh làm công cụ cứu mạng.
Tây Mộ nắm chặt Sơ Tranh, bảo vệ cô khỏi sự tấn công của những quái vật. Trong khi đó, Sơ Tranh không có ý định cảm ơn anh, cô chỉ đơn giản thầm nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Vân Thu Thủy nhận thấy động tĩnh khác lạ, cô ta không hiểu điều gì đang xảy ra và sợ hãi hơn khi các quái vật ngày càng đến gần. Sự hoảng loạn bao trùm họ, và Sơ Tranh cuối cùng cũng đứng giữa bão tố, sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Trong tình huống sinh tử, Sơ Tranh và Lữ Nguyên đối diện với sự đe dọa từ quái vật. Lữ Nguyên hoảng loạn không thể chạy trốn, trong khi Sơ Tranh bình tĩnh hơn và quyết định hành động. Một nhóm biến dạng xuất hiện, buộc họ phải chạy trốn ngay lập tức. Tây Mộ bảo vệ Sơ Tranh khỏi quái vật, trong khi Vân Thu Thủy tìm cách lợi dụng Sơ Tranh để cứu mạng. Khung cảnh càng thêm hỗn loạn khi ánh trăng xuất hiện, đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc chiến sinh tồn của họ.
Trong một không gian đầy rẫy quái vật, Sơ Tranh, một người chơi Tử Thần, và Tây Mộ nghỉ ngơi sau một đêm không ngủ. Khi trời sáng, tiếng quái vật vang lên, họ phải tìm cách trốn tránh. Trong khi di chuyển qua thành phố, họ gặp Lữ Nguyên, người chơi khác, đang bị truy đuổi. Sơ Tranh tự tin tuyên bố về khả năng của mình khi đối mặt với những con quái vật, nhưng sự hoài nghi từ Lữ Nguyên về danh tính của cô khiến tình hình thêm căng thẳng.