"Anh rút trúng cái gì?" Sơ Tranh quay đầu hỏi Tây Mộ, người vẫn còn ngây người.
Tây Mộ chưa kịp rút thẻ, hắn tiện tay rút một thẻ: "Người chơi bình thường." Hắn không thèm để ý và đưa thẻ bài cho Sơ Tranh xem.
Họ và tên: Tây Mộ (người chơi bình thường)
Điểm tích lũy: 1837626
Số lần qua ải: 169
Thẻ bài đạo cụ: 207
Thẻ bài đạo cụ vĩnh viễn: 6
So với thông tin của cô, hắn có thêm một mục thẻ bài đạo cụ vĩnh viễn.
"Ai, đáng tiếc." Sơ Tranh cất thẻ đi, nhìn về phía các nhân viên quản lý, có chút bất ngờ: "Các người còn không chạy?"
Nhân viên quản lý: "..."
Bọn họ đều nghe thấy âm thanh thông báo vừa rồi. Là nhân viên quản lý, họ biết rõ phòng nhỏ lúc này chính là một phó bản. Sơ Tranh đã khởi động hình thức phó bản, hiện tại mọi người đều ở bên trong phó bản, và chắc chắn những người chơi trong phòng nhỏ đã nhận được thông báo trò chơi bắt đầu.
Phòng nhỏ an toàn, bỗng chốc biến thành phó bản, phần lớn người chơi đều ngơ ngác, không biết trò chơi muốn làm gì. Trong lúc còn đang hoang mang, âm thanh thường nghe thấy lúc phó bản bắt đầu vang lên trên đỉnh đầu họ.
"Quy tắc trò chơi: Tìm ra nhân viên quản lý đang ẩn nấp. Tìm được càng nhiều nhân viên quản lý, thì cơ hội rời khỏi nơi này càng lớn. Chư vị người chơi cố lên."
"Nhân viên quản lý? Nhân viên quản lý là cái gì? Làm sao tìm được?"
"Phòng nhỏ sao lại biến thành phó bản?"
"Xảy ra chuyện gì vậy..."
"Nơi này biến thành phó bản... Có phải đại biểu rằng quy tắc không cho phép đánh nhau đã biến mất?"
Vừa nói xong, người chơi bốn phía đồng loạt im lặng. Một giây sau, tất cả đều lui về phía sau, cảnh giác nhìn nhau. Đây là nơi nào? Phòng nhỏ! Là nơi người chơi tụ tập nhiều nhất, bất kể là người mới hay người chơi, đều có mặt ở đây.
Trong tay những người chơi này có bao nhiêu thẻ bài đạo cụ? Nếu như cướp được, tỉ lệ sống sót của họ có phải sẽ càng lớn hơn không? Về phần những nhân viên quản lý mà âm thanh kia nhắc tới, tạm thời họ chưa lý giải được, thành ra lợi ích trước mắt càng hấp dẫn hơn. Phòng nhỏ vốn đang yên tĩnh rất nhanh đã lâm vào hỗn loạn.
Sơ Tranh ném mấy nhân viên quản lý ra, đồng thời cũng hiện hình ảnh của họ lên màn hình lớn trong phòng nhỏ, mong tất cả người chơi đều nhận ra bọn họ. Sơ Tranh ở lại phòng điều khiển, chăm chú nhìn nơi này, không biết đang tìm kiếm thứ gì.
"Anh nghĩ rằng việc chúng ta đang làm bây giờ, người phía sau màn có nhìn thấy không?" Sơ Tranh chống tay lên một cái đài điều khiển, không rõ ý tứ hỏi Tây Mộ.
"Nói không chừng là vậy."
Trong trò chơi, họ bị nhân viên quản lý giám sát, ở phòng nhỏ, có thể cũng bị người phía sau màn theo dõi. "Vậy chúng ta chơi lớn đi." Tây Mộ hỏi cô: "Chơi thế nào đây?" Hắn không do dự, dường như cũng không quan tâm đến việc Sơ Tranh làm gì, hắn hoàn toàn ủng hộ cô.
Tây Mộ cũng không hiểu vì sao mình lại tin tưởng cô như thế. Cảm giác này giống như một loại bản năng... Niềm tin ấy xuất phát từ tận sâu bên trong, tự nguyện và cam lòng. Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát phó bản, hiện tại bên trong phó bản cũng rất nhộn nhịp, người chơi hợp lực đuổi theo kẻ săn giết bản địa.
Sơ Tranh quan sát một lúc rồi quay lại đối mặt với đài điều khiển. Đài điều khiển này có phần khác biệt, chỉ có hai nút bấm màu đỏ và xanh, trên màn hình là những ô vuông nhỏ được sắp xếp gọn gàng. Trong mỗi ô nhỏ có chữ cái và con số: A1, A2, A10... B1, B2, B10... Theo thứ tự suy diễn.
Chữ cái từ A đến Z và số từ 1 đến 10. Tổng cộng có 260 ô vuông. Những ô vuông này nếu như cô không đoán nhầm, chính là những phó bản mà họ đã trải qua, cũng chính là những phòng mô phỏng mà nhân viên quản lý đã nhắc đến.
Ngón tay Sơ Tranh đặt trên nút bấm màu xanh lá, cô ngước mắt nhìn Tây Mộ: "Sợ không?"
Tây Mộ nhíu mày: "Nếu anh nói sợ thì sao?"
Sơ Tranh chân thành suy nghĩ vài giây: "Vậy anh nhắm mắt lại đi."
Không thấy thì sẽ không sợ!
Tây Mộ: "..." Em là ma quỷ à! Sơ Tranh không nhấn nút, vươn tay về phía Tây Mộ: "Tới đây." Tây Mộ thấy cánh tay cô vươn ra, đáy mắt lóe lên ý cười, đi qua và đưa tay cho cô.
Sơ Tranh kéo anh vào, nhẹ nhàng ôm hắn: "Đừng sợ, em ở đây."
Chơi sai cũng chỉ là kéo ngược lại, không có gì phải lo!
Sơ Tranh không chần chừ nữa, trực tiếp nhấn nút. Trên màn hình, các ô vuông lần lượt chuyển sang màu đỏ, cuối cùng toàn bộ màn hình đều biến thành màu đỏ.
[ Tường phòng hộ mất đi hiệu lực ]
Chữ lớn hiện lên trên màn hình, không hề ngắt quãng, âm thanh cảnh báo bên cạnh cũng vang lên. Sơ Tranh cảm thấy âm thanh cảnh báo quá ồn, bực bội đá gãy còi báo động, lập tức khu vực trở nên yên tĩnh.
Tây Mộ: "..." Hắn cảm thấy khả năng mình bị bạo lực gia đình... có vẻ như cao hơn chút.
Sơ Tranh quay lại xem các màn hình giám sát phó bản, ranh giới của phó bản trong các hình ảnh giám sát đã không còn là hình ảnh mờ mịt, mà dần dần hiện ra hình dáng kiến trúc. Giữa các phó bản cách nhau không đến năm mươi mét. Những phòng mô phỏng này đều được xây sát bên nhau, bất kể là một thành phố hay một thị trấn nhỏ... quy mô như vậy, ai cũng dễ dàng nhận ra là rất lớn.
Ở một không gian nào đó, chỉ có máy móc đang hoạt động. Hai người máy đứng trước một màn hình, im lặng quan sát hình ảnh bên trong.
"Phòng mô phỏng số 7 mất khống chế, phải tiến hành chỉnh lý." Trong không gian yên tĩnh vang lên âm thanh điện tử, lạnh lùng và không có tình cảm.
Người phát ra âm thanh chính là màn hình đó. Hai người máy đồng thời nhìn về phía trước, không biết trong đôi mắt kim loại đen thẳm họ đã đọc được thông tin gì, một người trong đó chạm vào màn hình, nhanh chóng nhập vào một chuỗi mã.
"Chỉnh lý đếm ngược bắt đầu..."
Phòng nhỏ được xây dựng ở giữa những phòng mô phỏng này, mỗi phòng mô phỏng đều có một điểm truyền tống, có thể trực tiếp gửi người chơi trở về. Mô hình tường phòng hộ bị mở ra, người chơi bên trong chỉ cần tìm được điểm truyền tống, lập tức bị đưa trở về phòng nhỏ.
Mà phòng nhỏ bây giờ lại đang ở trạng thái phó bản... bất ngờ có người chơi bị đưa về, không chỉ một, mà còn có những sinh vật trong phó bản. Những sinh vật kỳ quái không ngừng xuất hiện trong phòng nhỏ, trở thành một cảnh tượng hỗn loạn, trong không khí vang lên những tiếng la hét.
Toàn bộ phòng nhỏ rơi vào tình trạng không ổn định, làm cho không gian xung quanh trở nên rung lắc. Sơ Tranh đứng trong phòng điều khiển, trên màn hình xuất hiện một thông báo.
[ Khởi động chương trình chỉnh lý của phòng mô phỏng số 7... ]
Phòng mô phỏng số 7? Trước đó còn có 1, 2, 3, 4, 5, 6? Chương trình chỉnh lý này là cái gì? Sơ Tranh muốn dừng chương trình này, nhưng dù cô có làm gì cũng không có tác dụng.
Chậc. Người phía sau màn thực sự rất mạnh!
[ Khởi động chương trình chỉnh lý hoàn thành. ]
[ Chỉnh lý... ]
[ 1%... ]
Trên màn hình chỉ còn lại một thanh tiến độ, nó nhảy rất nhanh, mới chỉ vài giây đã đạt được 10%. Sơ Tranh kéo Tây Mộ lui lại, còn mình lấy ra một cái búa, đập về phía màn hình...
Trong một phòng nhỏ bỗng trở thành phó bản, Sơ Tranh và Tây Mộ cùng nhau khám phá quy tắc trò chơi mới: tìm kiếm nhân viên quản lý. Họ phải đối mặt với sự hỗn loạn khi các sinh vật kỳ quái xuất hiện và những âm thanh cảnh báo vang lên. Mặc dù tình huống nguy hiểm, Tây Mộ vẫn đặt niềm tin vào Sơ Tranh. Khi họ điều khiển một hệ thống phức tạp, Sơ Tranh không ngần ngại hành động quyết liệt để tìm cách thoát khỏi tình thế hiểm nguy này.
Không gian bên trong phòng điều khiển khiến Tây Mộ choáng váng với việc chứng kiến Sơ Tranh và những nhân viên quản lý bất lực. Họ thảo luận về nguồn gốc và mục đích của phòng mô phỏng, khám phá sự thật rằng cái chết ở đây có thể là thật. Sơ Tranh thay đổi quy tắc trò chơi, tạo ra một bầu không khí kỳ lạ khi âm thanh lạnh lẽo vang lên, thông báo cho người chơi rút thẻ, mở ra một cuộc chơi mới trong không gian bí ẩn này.